Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bên này, Lâm Hiểu Tuệ hái ngải cứu về, cảm thấy toàn thân ngứa ngáy nên cô lấy một ít nước để lau. Cô đang chuẩn bị ra bờ sông giặt quần áo thì thấy Lâm Chí Dũng thở hổn hển chạy đến.
“Nhanh lên, thím Vương nhờ người nhắn, bảo chị chiều nay đến Bắc Thành.” Lâm Chí Dũng hít một hơi thật sâu, nói.
Nhanh như vậy nhưng Lâm Hiểu Tuệ cũng chẳng hề do dự, cô bảo Lâm Chí Dũng tìm ba mẹ, còn mình thì đi tìm chị họ mượn quần áo.
Bây giờ cô mặc quần áo Lâm Đại Tuệ để lại, cũ đến mức nào? Ít nhất cũng chắp vá mười mấy lỗ, cũng chẳng dám dùng sức để giặt, sợ không cẩn thận sẽ làm rách quần áo.
“Sao lại muốn mượn quần áo nữa vậy?” Mặc dù giọng điệu không tốt lắm, nhưng Lâm Chí Hồng vẫn lấy quần áo ra: “Cẩn thận một chút, đừng làm bẩn.”
“Vâng, chị yên tâm đi, chắc chắn em sẽ quý trọng.” Lâm Hiểu Tuệ cũng không muốn mượn quần áo, nhưng quần áo của cô thật sự rách nát quá.
Cô cẩn thận ôm quần áo, trong lòng thầm nhớ ơn Lâm Chí Hồng, sau này cô chắc chắn sẽ trả.
Lúc về đến nhà, Lâm Tân Sinh và Lý Xuân Lan đều về cả rồi, hai người xụ mặt, không vui nhìn hai chị em.
“Trì hoãn làm việc thì sẽ bị trừ công điểm, nếu không phải chuyện gì quan trọng. Xuân Lan, lấy roi tre ra đây cho tôi.” Lâm Tân Sinh nói với sắc mặt khó coi.
Lâm Hiểu Tuệ kéo Lâm Chí Dũng, ý là để mình tự nói: “Ba, mẹ, hai người cảm thấy Lâm Tú Chi lấy người thành phố có tốt không?”
Lý Xuân Lan nhìn Lâm Hiểu Tuệ: “Có chuyện gì vậy? Con cũng muốn lấy người thành phố à? Đừng nằm mơ nữa, người thành phố không thèm để mắt đến người thôn quê như chúng ta đâu. Lâm Tú Chi là gặp được vận may, chủ yếu là con nhóc đó xinh đẹp.”
“Vậy lỡ như có cơ hội thì sao?” Lâm Hiểu Tuệ ưỡn ngực: “Con chỉ gầy hơn Lâm Tú Chi một chút thôi, mặt mũi, dáng người, thua cô ta chỗ nào?”
“Được rồi, rốt cuộc là con muốn nói gì?” Lý Tân Sinh đã nhìn thấy quần áo trong lòng Lâm Hiểu Tuệ, ông ta hỏi thẳng.
Lâm Hiểu Tuệ vốn định xem mắt thành công rồi mới nói với người nhà, nhưng chuyện hôm qua đã làm cô sợ. Lỡ như trong nhà đính hôn thì chắc chắn thím Vương sẽ không giúp cô giới thiệu nữa. Vậy nên thím Vương vừa chuyển lời, cô quyết định nói chuyện này với Lâm Tân Sinh.
“Lý Hướng Đông là đối tượng của Lâm Tú Chi, hôm qua đã đưa bà mối đến nhà cô ta hỏi cưới.” Lâm Hiểu Tuệ không muốn vòng vo nữa, cô nói hết chuyện chặn đường bà mối như thế nào và chuyện xin bà ấy giới thiệu đối tượng cho mình. Thấy sắc mặt Lâm Tân Sinh thay đổi, cô vội vàng nói: “Bọn con cố ý chọn đường nhỏ ngoài thôn, dù có bị nhìn thấy thì cũng không nghe thấy bọn con nói gì. Quan trọng là thím Vương đã nhờ người chuyển lời, bảo con chiều nay đi Bắc Thành để gặp đàng trai trước, nếu thích hợp thì sẽ đính hôn.”
Lý Xuân Lan cứ thấy như đang nghe thiên thư vậy, bà ta nhìn Lâm Hiểu Tuệ với vẻ không thể tin nổi. Hôm qua đã cảm thấy con nhóc này nhạy bén hơn rồi, nhưng thế này cũng nhạy bén quá, giống như trở thành người khác vậy.
“Con…” Lý Xuân Lan đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hỏi: “Người thành phố không đưa sính lễ, phải không?”
“Ếch ngồi đáy giếng.” Lâm Tân Sinh thích xem kịch, nên hiểu một ít thành ngữ. Ông ta nhìn Lâm Hiểu Tuệ, đúng như cô nói vậy, ngoài gầy một chút ra thì chẳng thua kém con nhóc nhà Lâm Hải Hòa. Lâm Tú Chi có thể lấy chồng thành phố, sao con nhóc nhà mình lại không thể?