Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tháng trước, trong thôn chiếu phim, có hai nhân viên chiếu phim, một người trong đó chừng bốn mươi tuổi, còn có một người thanh niên trẻ chừng hai mươi tuổi, gương mặt đậm chất Trung Hoa, mắt to mày rậm, dáng người cũng không thấp, phù hợp với khiếu thẩm mỹ của mọi người bây giờ, nguyên thân tự nhiên cũng rất quan tâm đến, đang do dự xem có nên dũng cảm một lần hay không, liền nghe nói nhân viên chiếu phim Lý Hướng Đông đã để ý đến Lâm Tú Chi, hình như là do Lý Hướng Đông đối với dáng vẻ xinh đẹp của Lâm Tú Chi vừa thấy đã yêu.
Lâm Tú Chi, cùng tuổi với nguyên thân, cô ấy là đối tượng mà nguyên thân vừa hâm mộ vừa ghen tị, khi còn bé cô ấy có quần áo mới để mặc, nguyên thân cho đến bây giờ cũng chưa mặc qua quần áo mới, cô ấy có thể ăn cơm no, nguyên thân không chết đói cũng coi là một loại may mắn, cha mẹ cô ấy đưa cô ấy đi học, bởi vì không muốn đi mới không đi, nguyên thân khóc nháo đòi đi học, bị mẹ cô tức giận đánh cho một trận.
Sau khi lớn lên, Lâm Tú Chi xinh đẹp mười dặm tám thôn đều biết, ngũ quan của nguyên thân so với Lâm Tú Chi cũng không kém, nhưng đáng tiếc lại quá gầy, bị những người già nhàn rỗi trong thôn không có chuyện gì làm xếp thứ hạng ba, thứ hai là con gái của bí thư đại đọi chi bộ, lấy dáng vẻ mập mạp trắng trẻo giành phần thắng.
Bây giờ đến tuổi kết hôn, Lâm Tú Chi được người trong thành vừa ý, lập tức cung cấp lương thực, còn nguyên thân thì sao? Chỉ có thể như chị lớn vậy, ai ra lễ vật đám hỏi cao liền gả cho người đó, lui về sau bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, khổ cực lao lực cả đời.
Tâm lý tức giận, cộng thêm gió đêm thổi đến, liền ngã bệnh, nguyên thân ngày hôm qua đã sốt, người em trai duy nhất quan tâm cô lại không ở nhà, buổi sáng không dậy ăn cũng không có người quản, sau đó cứ như vậy không có đi.
Lâm Hiểu Tuệ sắp xếp lại hoàn toàn đoạn ký ức này, than nhẹ một tiếng, cô gái này thật là đáng thương, vận khí cũng không tốt, nhất định chính là so sánh với Lâm Tú Chi, chỉ là sao cái tên Lâm Tú Chi này lại quen như vậy?
Lâm Tú Chi, vị hôn phu là Lý Hướng Đông, là nhân viên chiếu phim trong thành, đến từ Bắc Thành.
Lâm Hiểu Tuệ tinh thần chấn động, cô liền biết chỗ nào có vấn đề, tối hôm qua cô đọc một quyển văn trung niên đại, vai chính không phải là Lâm Tú Chi sao, chồng cô cũng chính là Lý Hướng Đông, nhà mẹ cũng chính là ở thôn Lâm gia.
Cho nên, cô đây là xuyên vào cuốn tiểu thuyết tối qua?
Lâm Hiểu Tuệ vội vàng nhớ lại tình huống, nguyên thân không phải vai phụ, ngay cả một con chốt thí cũng không tính, chỉ có lúc vai chính về nhà mẹ, mẹ cô và cô nhắc tới mới xuất hiện qua, cho nên đoạn phim rất lẻ tẻ, nếu không phải bởi vì cùng tên, cô một chút ấn tượng cũng không có.
Một hồi lâu, Lâm Hiểu Tuệ sắp xếp lại một loạt tin tức: 1, Lâm Hiểu Tuệ bị gả đến một thôn nhỏ trong núi, lạc hậu; 2, Cô bị chồng đánh đến mức sinh non; 3, Cô sinh chín đứa trẻ, bởi vì không chăm sóc tốt cho bản thân, cộng thêm làm việc nặng, đã sớm chết rồi; 4, nói Lâm Hiểu Tuệ gả đi không phải một chồng, mà là ba người, chín đứa trẻ không cùng một cha.
Sắp xếp xong tình huống, Lâm Hiểu Tuệ cả người tê rần, bị bạo lực gia đình, máy đẻ, còn chung thê...
Những điều này không nhất định đều là thật, nhưng sinh non là sự thật, sinh chín đứa trẻ là sự thật, chết trẻ cũng là sự thật, quá đáng sợ, Lâm Hiểu Tuệ chỉ cảm thấy tóc gáy đều đã dựng đứng lên.
Lâm Hiểu Tuệ không ngừng suy nghĩ làm sao mới có thể trở về thế giới của cô, cuối cùng phát hiện, căn bản không thể, trừ phi cô có gan tự sát, suy nghĩ một chút vẫn nên tính toán lại, chết tử tế không bằng sống dựa, chỉ cần chịu đựng chừng mười mấy năm, tương lai có thể dựa vào khả năng đoán trước của mình mà có thể thăng quan tiến chức nhanh chóng, sống được cuộc sống trước kia cô hâm mộ.
Nghĩ xa, trước mắt là sống tốt đã.