Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cuối cùng sau khi đợi Trương Tú Mai xuất viện, Lâm Tĩnh xảy ra vấn đề, khu phố tổ chức cho những học sinh tốt nghiệp cấp hai và cấp ba đi đến biên giới hỗ trợ, còn tất cả những người không có việc làm đều phải về quê.
Vốn là chuyện này rất đơn giản, nhưng đúng lúc sức khỏe của Trương Tú Mai không tốt, vì vậy bà ấy đã nhượng lại công việc cho Lâm Tĩnh. Vấn đề là sau khi bắt đầu Đại Vận Động, việc nghỉ hưu bình thường có thể bị vu khống là “cách mạng nửa vời”, Lâm Tĩnh cũng nằm trong danh sách về nông thôn, nếu không hoạt động tốt hay là không hoạt động tích cực thì thậm chí cô còn có thể bị gán cho cái mác là có tư tưởng giác ngộ thấp.
Cuối cùng, Trương Tú Mai nhường công việc cho người thân với lý do sức khỏe không tốt và không thể tiếp tục làm việc, vì vậy mới đổi được cho Lâm Tĩnh sang học nghề.
Trương Tú Mai là một công nhân lâu đời trong một xưởng may mặc, lương cơ bản hàng tháng của bà ấy gần bốn mươi tệ, mà lương của Lâm Tĩnh thậm chí không bằng một nửa của bà ấy.
Do nợ nần bên ngoài mà thu nhập gia đình bị giảm sút đáng kể, nhà họ Lâm đương nhiên phải thắt lưng buộc bụng để sống. Đây cũng là lý do tại sao hôm nay là chủ nhật mà Lâm Vệ Đông và Lâm Quốc Văn vẫn phải làm thêm giờ, mặc dù được trả một mức lương cố định, nhưng dựa trên 26 ngày làm việc, nếu làm thêm một ngày, có thể lấy thêm một ngày lương tăng ca.
Thật ra nếu hôm nay không phải tham gia hội Ái Hữu thì Lâm Tĩnh sẽ đi làm, tuy người học việc tăng ca không được nhiều tiền, nhưng có còn hơn không.
Nghĩ đến những điều này, Lâm Tĩnh nuốt hết những lời sắp đến bên miệng, chỉ điều chỉnh phương hướng, tiếp tục hướng về phía ánh điện.
Từ cửa lớn của xưởng may mặc đi vào, vòng qua toà nhà xưởng sẽ nhìn thấy xưởng sản xuất xây bằng gạch đỏ. Các toà nhà xưởng đều là những dãy dài, không gian bên trong rất rộng, có thể chứa đồng thời năm mươi đến sáu mươi công nhân sản xuất trực tiếp. Trong xưởng may mặc chia ca ngày ca đêm, cho nên tổng cộng hai ca ngày đêm cũng khoảng một trăm đến một trăm hai mươi người, đó cũng là số lượng công nhân của một xưởng sản xuất.
Xưởng may mặc có ba xưởng sản xuất kiểu như thế này, cộng thêm nhà kho hậu cần, người của công đoàn nhà máy, thì xưởng may mặc có khoảng bốn trăm người.
Hơn bốn trăm con người này, hầu hết đều để ý tới Hội Ái Hữu tối qua, Lâm Tĩnh đi vào xưởng, trên đường tới chỗ làm tất cả những gì nghe được đều là thảo luận về Hội Ái Hữu. Mà cô lại là một trong những đồng chí nữ tham gia Hội Ái Hữu, sau khi đi làm cũng không thể tránh được việc bị gặng hỏi này nọ. Đương nhiên, mọi người có hỏi thì cũng tương đối tế nhị, chỉ là Lâm Tĩnh không ngu, từ ánh mắt trêu chọc của mọi người, sao cô có thể không nhìn ra được bọn họ chứ, thật ra là muốn biết tối qua cô có quen được đồng chí nam nào có thể phát triển thành đối tượng kết hôn không.