[Thập Niên 60] Vợ Chồng Son Trong Đại Viện

Chương 42: Chương 42: Yêu cầu bồi thường (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nhưng tức giận thì tức giận, nhưng Trương Tú Mai chưa bao giờ nghĩ đến việc gây rắc rối cho nhà họ Phương, không phải vì bà ấy sợ người nhà đó, mà vì bà ấy không muốn ảnh hưởng đến thanh danh của con gái mình.

Kết quả là sau khi bà ấy tự giải quyết được sự phiền muộn trong lòng của bản thân ở nhà xong, thì Trần Phương không có đầu óc vừa trở về đã bắt nổi nóng, thấy thế Trương Tú Mai tức giận hỏi: “Không thể để yên như thế nào? Sau đó thì sao? Cô muốn làm gì? Đi đánh người của nhà họ Phương à?”

Nói thật ra, Trần Phương thật sự có ý này, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của mẹ chồng, cô ta không dám nói ra những gì mình đang nghĩ trong lòng, vì vậy cô ta ấm ức nói: “Vậy cũng đâu thể bỏ qua dễ dàng như thế được? Đó là doanh trưởng đấy!”

Trương Tú Mai hừ lạnh một tiếng nói: “Doanh trưởng thì sao? Lần trước không phải là cô khuyên Tính Tĩnh đừng lấy quân nhân sao?”

Trần Phương nghẹn ngào nói: “Doanh trưởng sao có thể giống một quân nhân bình thường?” Vợ của doanh trưởng có thể nhập ngũ, sau khi kết hôn, quân đội không chỉ cấp nhà ở mà còn bố trí công việc, cô ta đã từng nghe nói người ta nói là lương của doanh trưởng trong một tháng không thấp hơn trăm tệ, nếu như Lâm Tĩnh có thể gả cho doanh trưởng, nhà họ Lâm bọn họ có thể phát tài rồi!

Trần Phương hối hận, nếu sớm biết là quân nhân tham gia Hội Ái Hữu đều có cấp bậc cao như thế, ngày đó lúc Lâm Tĩnh vừa trở về cô ta không nên để cô trực tiếp đi ngủ, mà cô ta phải cùng cô đi bắt người về!

Càng nghĩ, trái tim cô ta càng đau nhói, Trần Phương không khỏi thiu thỉu nhìn Lâm Tĩnh, nói: “Tĩnh Tĩnh em thật là, không phải chỉ là quần áo của em bị bẩn thôi sao, cũng không ảnh hưởng gì tới việc tìm kiếm đối tượng, sao lại về sớm như thế?”

Trương Tú Mai không nói nên lời, Trần Phương nói lời đó một cách dễ dàng như vậy cũng không nghĩ lại, những người khác tham dự Hội Ái Hữu không chỉ nhất thiết phải ăn mặc lung linh, nhưng ít nhất phải trông gọn gàng sạch sẽ, con gái của bà ấy tham dự với một bộ đồ bẩn thỉu, có thích hợp không? Trần Phương không sợ mất mặt, nhưng da mặt con gái của bà ấy không dày như vậy!

Lâm Tĩnh cười nói: “Nghe lời chị dâu nói, xem ra nếu em không trở về thì sẽ có thể được doanh trưởng coi trọng.”

“Phương Á Lan có thể được doanh trưởng coi trong, bộ dáng của em xinh đẹp hơn cô ta, sao lại không thể?” Trần Phương nói ra suy đoán trong lòng mình: “Có lẽ Phương Á Lan cũng nghĩ như vậy, cô ta sợ em sẽ cướp đi sự nổi bật của cô ta, cố ý làm bẩn quần áo của em, khiến em bỏ lỡ Hội Ái Hữu.”

Sau vài lần hẹn hò thất bại, Lâm Tĩnh đã nhận ra một thực tế, ngoại hình ưa nhìn có thể dễ khiến đàn ông thích mình hơn, nhưng khi tiến tới hôn nhân, những người đàn ông đó lại quan tâm đến nhược điểm nhiều hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.