[Thập Niên 60] Vợ Chồng Son Trong Đại Viện

Chương 44: Chương 44: Yêu cầu bồi thường (4)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Định gây sự? Cô định gây sự thế nào? Dọa là nếu cô ta không giới thiệu đối tượng cho Tĩnh Tĩnh, cô sẽ nói những chuyện cô ta đã làm cho người ngoài biết sao? Hay là đánh nhau với bọn họ một trận, la lối khóc lóc nói bọn họ chơi xấu, thề rằng nếu họ không giới thiệu đối tượng cho Tĩnh Tĩnh thì sẽ nhất quyết không rời khỏi đây?”

Trương Tú Mai vốn đã rất khó chịu, nhưng khi thấy Trần Phương liên tục gật đầu, vẻ mặt tỏ vẻ đồng ý với đề nghị của bà ấy, bà ấy càng tức giận hơn: “Cô câm miệng lại cho tôi! Nếu làm loạn thật, vậy về sau Tĩnh Tĩnh còn có thể làm người được hay không? Thanh danh của nhà họ Lâm chúng ta còn muốn giữ nữa hay không?”

Trần Phương nghĩ thanh danh thì có tác dụng gì, giống như Phương Á Lan, khoảng thời gian trước ai nhắc tới cô ta cũng đều lắc đầu thở dài? Hiện tại biết đối tượng của cô ta là một doanh trưởng, vừa nhắc đến tên cô ta ai ai cũng hâm mộ đến hỏng rồi!

Nhưng Trần Phương không dám nói ra những gì nghĩ trong lòng, cô ta chỉ lẩm bẩm: “Hôn sự của Tĩnh Tĩnh thì làm sao bây giờ?”

Trương Tú Mai không nghĩ là con dâu lo lắng cho con gái mình, vì vậy lạnh lùng nói: “Tôi đã nói rồi, cô không cần lo lắng về hôn sự của Tĩnh Tĩnh, thế nào? Mới qua nửa tháng mà cô đã quên rồi sao?”

“Con cũng là chị dâu của Tĩnh Tĩnh, quan tâm đến chuyện này một chút cũng không sai mà?” Đương nhiên, Trần Phương không quên là cô ta đã thề sẽ không can thiệp vào hôn nhân của Lâm Tĩnh, nhưng không phải chuyện này khác chuyện trước đó sao.

Trương Tú Mai không cảm nhận được sự quan tâm của Trần Phương, vẻ mặt u ám nói: “Cô không cần quan tâm, tôi vẫn nói lại câu đó, cô mau thu hồi những suy nghĩ nhỏ nhặt kia cho tôi, nếu không lỡ như xảy ra chuyện, tôi sẽ bắt cô thu dọn đồ đạc cút khỏi căn nhà này!”

Lại là câu này!

Trần Phương tức giận, nhưng cô ta biết Lâm Vệ Đông là người vô dụng, anh ta luôn nghe những gì ba mẹ nói, nếu Trương Tú Mai thật sự đuổi cô ta đi, chồng của cô ta sẽ không ngăn cản cô ta, vì vậy cô ta chỉ có thể nghẹn họng nói: “Mẹ! Mẹ cần gì phải ăn nói khó nghe với con như vậy, con không có ý định làm gì đâu.”

“Đề phòng trước vẫn tốt hơn.” Trương Tú Mai chế nhạo: “Thà nói chuyện khó nghe còn hơn tới lúc xảy ra chuyện lại không biết làm gì.”

...

Vì cuộc trò chuyện không mấy vui vẻ nên sau đó Trần Phương chỉ ăn được hai ba miếng rồi trở về phòng, để bày tỏ sự tức giận, cô ta đóng sầm cửa lại một cái rầm khi bước vào phòng.

Trương Tú Mai thấy vậy cũng không quá tức giận, chỉ nói lớn là nếu cửa bị hỏng thì hai vợ chồng cô ta phải tự sửa, ngược lại Trần Phương ở trong phòng tức giận đến mức hét lên.

Nhưng khi âm thanh bên trong tắt ngấm, Trương Tú Mai thở dài thườn thượt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.