Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lý Minh Đông trầm ngâm trong chốc lát, cười nói: “Đào chi yêu yêu, kỳ diệp trăn trăn, chi tử vu quy, nghi kỳ gia nhân(*). Gọi em gái là Lý Minh Trăn đi.”
(*) Đào chi yêu yêu, kỳ diệp trăn trăn: Câu trích từ bài Đào yêu 3 (Cây đào tơ 3) trong kinh thi, dịch nghĩa là Cây đào tơ xinh tươi, lá đơm xum xuê, nàng ấy đi lấy chồng, thì ắt hoà thuận với người trong nhà.
Lý Mộc Vũ mặt không cảm giác nhìn cậu ấy: “Nói tiếng người!”
Lý Minh Đông đang đắm chìm trong cảm xúc lãng mạn của thi từ, chợt bị một chậu nước lạnh tưới trở về thực tế, cậu ấy bất đắc dĩ nhìn Lý Mộc Vũ, giải thích hẳn ra: “Ý là lớn lên gặp nhiều phúc như cây cối rậm rạp.”
Lúc này Lý Mộc Vũ mới nghe hiểu, anh ấy hài lòng gật đầu nói: “Cây cỏ hả, không sợ bị đứt rễ, cái tên này vừa nghe đã thấy dễ nuôi rồi, cứ gọi như vậy đi, giờ cha đi đăng ký hộ khẩu cho em gái con.”
Nói xong, Lý Mộc Vũ khoác chiếc áo bông to, lại đội mũ lên rồi đi ra ngoài, nhưng vừa đi tới sân, Lý Mộc Vũ đã dừng bước lại, anh ấy ngẩng mặt lên trời suy tư trong chốc lát, lại xoay người về, vừa vào cửa đã hỏi: “Minh Đông, em gái con tên là gì ấy nhỉ? Là Lý Minh Thụ hay là Lý Minh Thảo?”
Cô bé sơ sinh đang mơ mơ màng màng buồn ngủ ở trong đông phòng như nghe thấy cái tên cha ruột đặt, bé lập tức òa khóc. Lý Minh Đông ngồi ở trước bàn lật xem sách tiếng Nga thấy cái tên đẹp mình vừa đặt mới thoáng cái đã bị thay đổi, cậu ấy suýt nữa cũng khóc theo: “Không phải là Thảo với Thụ, là Lý Minh Trăn! Thôi quên đi, để con viết ra, đỡ để lát nữa lại viết sai tên.”
Lý Mộc Vũ nhận lấy tờ giấy con trai đưa tới, nheo mắt lại đọc từng chữ từng chữ một: “Lý... Minh... Trăn? Chữ này đọc là trăn à? Ai nha, chữ này khó viết quá đi mất, chờ em gái con đi học phải viết tên mình ra, nhỡ con bé khóc thì sao?”
“Vậy cũng không thể gọi là Lý Minh Thảo được?” Lý Minh Đông không phục nói: “Nếu không thì cha tự đặt đi.”
Lý Mộc Vũ nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu, lại lặng lẽ nhét tờ giấy vào trong túi, cài cúc mũ rồi xoay người đi ra ngoài: “Cái tên này rất hay, cứ gọi thế này đi.”
Vương Tố Phân ở trong đông phòng dỏng tai lên nghe động tĩnh ở bên ngoài, bật cười nói: “Cha Đông tử chỉ mạnh miệng thôi.”
Bà Lý cũng không khỏi buồn cười, nhưng vẫn nói đỡ cho con trai mình mấy câu: “Thật ra lão Nhị cũng không đần đâu, nó chỉ chịu thiệt thòi vì không được đi học thôi, mấy năm nay nó đi theo Đông tử cũng biết được mấy chữ, giỏi hơn trước rất nhiều. Mẹ nghe nói, giờ nó đã viết được tên mình, như vậy đã rất giỏi rồi.”
Mẹ chồng nàng dâu xì xào nói chuyện với nhau. Lúc này, Trăn Trăn mới mơ mơ màng màng dần tỉnh lại từ trong hỗn độn, bé mở mắt ra, nhưng thấy trước mắt cứ mờ mờ ảo ảo, bé vung tay vung chân, đạp tung chiếc khăn còn chưa quấn chặt ra.
Bà Lý vui vẻ quấn lại cho cháu gái, đắc ý nói: “Xem chân tay của nha đầu nhà chúng ta cứng cáp chưa này, lớn lên chắc chắn có thể đạp ngã một con heo!”
Trăn Trăn bị chấn động rất mạnh trước những lời miêu tả này của bà Lý, bé cố gắng ngoan ngoãn nằm im không nhúc nhích, định thay đổi ấn tượng của bà Lý với mình.