Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bà cầm miếng thịt lợn đưa cho Quế Hoa, bà Lý dặn dò: “Thịt lợn hầm với bắp cải và thêm khoai tây, nấu cháo bát bảo để tối ăn không cần làm thêm bánh ngô đâu.”
Lý Minh Nam và Lý Minh Bắc ngay lập tức bỏ qua chuyện bà Lý vừa nói bọn họ ngốc, họ vui mừng được ăn thịt lợn, nhảy nhót nửa ngày, anh mới đội nón đi ra nhà sau thì thấy miếng thịt lợn được bà Lý treo ở một góc khuất dưới nhà.
Bà Lý chế nhạo: “Bà giấu đồ cả đời, ông nội con cũng chưa từng tìm được. Hai người muốn tìm thịt heo mà bà giấu. Nằm mơ đi!” Bà nhìn về phía Lý Minh Đông hướng dẫn cậu cách xiên cả cá lẫn gà, rồi mang chúng nó treo dưới mái hiên, tránh bị chuột tha mất.
Lý gia phía đông có một cái nồi lớn, phía tây có một cái nồi lớn, thông với phòng ngủ để lấy hơi ấm. Phía đông là một nồi cháo bát bảo mền thơm đã được nấu hơn hai tiếng đồng hồ. Phía tây cùng là một nồi sắt lớn, Quế Hoa đang xào thịt ở trong nồi, mùi mỡ chiên thơm ngát lan tỏa trong không khí, hương bay tới đâu mọi người đều nuốt nước miếng tới đó.
Quế Hoa không khỏi liếc mắt nhìn lại, ngoại trừ Lý Minh Đông dè dặt đứng ở cửa cùng Lý Mộc Vũ, còn lại là ba người đàn ông đang ngồi xổm thành một hàng trong phòng bếp, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm thịt trong nồi. Quế Hoa sau khi nghe mùi thơm ngào ngạt thì cười, cô bỏ cải thảo vào trong nồi, rồi xoay người múc cháo bát bảo ra tô, cô rửa nồi, rồi hâm nóng canh cá buổi trưa làm cho Vương Tố Phân.
Dù hương vị canh cá thơm ngon hơn nhưng ba cậu con trai đều biết nặng nhẹ không dám nghĩ đến, đó là để mẹ bồi bổ cơ thể, nên không ai nhìn canh cá mà chỉ chăm chăm vào bắp cải và khoai tây xào mướp hương mà Quế Hoa đang nấu, họ ước định thử xem phần mỡ ẩn ở đâu để có thể gắp được chính xác và nhiều thịt lợn hơn khi ăn.
Khi cơm nước đã chuẩn bị xong, Quế Hoa trước tiên đưa súp cá và mì cho Vương Tố Phân, sau đó bưng bát đĩa và cháo bát bảo của gia đình lên bàn. Bà Lý trước tiên gắp một miếng thịt cho Lý Mộc Vũ sau đó nói khẽ: “Ăn đi thôi!”
Trong tích tắc, ba đôi đũa đồng thời duỗi thẳng bay lên bay xuống, nhanh chóng gắp miếng thịt lộ ra trên bề mặt. Lý Minh Bắc vươn cổ nhìn chén của hai anh trai: “Anh hai gắp nhiều nhất, có ba miếng thịt.”
Lý Minh Đông liếc mắt nhìn miếng thịt thơm ngọt, duỗi đũa gắp từ dưới lên và ngay lập tức bắt được bốn miếng thịt.
“Chị dâu, chị lại lén lút giấu thịt cho anh cả rồi!” Lý Minh Bắc than thở.
Lý Minh Đông đưa cho bà Lý và Quế Hoa mỗi người một miếng thịt, liếc nhìn Minh Bắc với vẻ khinh bỉ, rồi lạnh lùng phun ra ba chữ: “Em thật ngốc!”
“Bà, anh ấy mắng con!” Hai lần một ngày, anh ấy bị mắng là đồ ngu, Lý Minh Bắc không khỏi phàn nàn với bà Lý, bà Lý liếc nhìn anh rồi đem những lát mỡ từ trong bát bỏ vào miệng, bà mỉm cười rất mãn nguyện. Lại còn dám đi tố cáo anh trai nói mình ngốc, tên nhóc này cũng không chịu cúi đầu nhìn một chút, trong đĩa kia còn chừng hai miếng thịt sơ ý một ít chắc sẽ bị cướp mất ngay.
Tiếng cười nói vang vọng trong phòng bên cạnh xen lẫn tiếng la hét thất thanh thỉnh thoảng nghe đến động lòng người, kiếp trước sống hơn 20 năm, gia đình trong ấn tượng của cô là những cuộc cãi vã không dứt trừ căn nhà trống lạnh lẽo. Đến bây giờ, Trăn Trăn cuối cùng cũng nhận ra hơi ấm của gia đình trong truyền thuyết.
****