Thập Niên 70 Ấm Áp

Chương 14: Chương 14: Chương 10




Ôn Hân cũng không từ chối, gần đây không biết bị làm sao, có thể là do mỗi ngày làm việc tiêu hao nhiều thể lực, hơn nữa đồ ăn không có dầu mỡ, Ôn Hân thường xuyên có cảm giác đói bụng ngồi ở bên cạnh bờ ruộng, tìm đến hộp cơm mang tới, lấy ra một cái bánh bao trắng rồi bắt đầu ăn, ăn xong một cái bánh bao trắng mới cảm thấy tốt hơn một chút.

Tiểu Hắc Tử là con nhà nông, làm việc rất tốt. Cậu còn rất đúng giờ, mỗi ngày đều đặn đến báo cáo với ôn Hân, cũng không lười biếng, mỗi ngày đều có thể thuận lợi hoàn thành công việc, lúc xuống công điểm Ôn Hân ở trước mặt nhân viên kiểm tra lộ ra vẻ mặt tươi cười, Lương Cao Tử liền ghi cho cô mười công điểm đầy đủ.

Sau khi bị hạ đường huyết vài lần, Ôn Hân liền nghĩ muốn cải thiện bữa ăn, đồ ăn trong nhà ăn thật sự không có dầu mỡ, ngay cả canh cũng ít nước, Ôn Hân nằm mơ đều là muốn ăn thịt, trước kia không có thời gian, hiện tại có Tiểu Hắc Tử hỗ trợ, Ban ngày Ôn Hân có thể lén đi lên trấn, tới cung tiêu xã mua chút thực phẩm phụ, để bổ sung dinh dưỡng, nên mấy ngày nay Ôn Hân không còn xuất hiện hiện tượng hạ đường huyết nữa.

Ngày hôm qua còn giật được một con gà nguyên con của cung tiêu xã, trở về hầm canh gà ăn với mì sợi, mùi thơm thoảng thoảng bay ra khắp sân nhỏ, Ôn Hân không phải là người keo kiệt, một mình ăn hai cái đùi gà, còn lại chia cho những người khác, có lời khuyên của Lâm Tĩnh lần trước, lần này Ôn Hân cũng không cho các cô ăn không thôi, mỗi người đều phải đưa tiền và vé thịt, thanh niên tri thức đều là người trong thành phố, trong nhà ít nhiều có gửi đồ gồm phiếu và tiền, còn có con cái cán bộ như Lưu Du Du thì càng không thiếu tiền, có qua có lại, tiền Ôn Hân mua gà liền quay trở về túi. Tuy rằng là như vậy, nhưng Ôn Hân đã tính toán qua, nếu tiếp tục muốn ăn uống như vậy, tiền của cô không đủ dùng được bao lâu, nhưng trước mắt cô vẫn chưa tìm được cách kiếm được tiền.

Buổi sáng thức dậy, ăn một bát mì còn sót lại ngày hôm qua, Ôn Hân vẫn như thường lệ đến vùng đất hoang báo danh đi làm, tuy rằng mỗi ngày đều lười biếng, nhưng sớm muộn gì cô cũng phải tự mình làm. Đi tới mảnh đất mình được chia, từ xa xa đã nhìn thấy có người đã làm ở đó rồi, Ôn Hân mỗi lần đều để cho Tiểu Hắc Tử đến trễ, bởi vì cô sợ buổi sáng có nhân viên ghi công điểm trong thôn đi kiểm tra, nhưng hiện tại thân ảnh kia rõ ràng không phải là Tiểu Hắc Tử.

Mùa xuân lạnh lẽo, người nọ trên người chỉ mặc một cái áo ba lỗ màu lam, cơ bắp dưới quần áo theo quy luật vận động rắn chắc phồng lên, người này cuốc đất một cái lại một cái liên tục trên khu đất hoang mồ hôi trên người tuôn như mưa khi mặt trời cũng vừa mới mọc, lúc đến gần, Ôn Hân có thể nhìn thấy trên tóc cậu ta mồ hôi lóe ra từng chút tinh quang, xem ra là sẽ khô trong chốc lát.

Đến gần, Ôn Hân mới nhìn ra là ai, người này là Triệu Thắng Quân là người chồng thứ nhất của cô trong sách.

Ôn Hân nhìn cỏ dại trên đất hoang đã bị anh ta cuốc được một mảng lớn, bởi vì muốn khai hoang, cuốc đất lên là một mặt, cỏ dại cây cối trên mặt đất cũng phải thu dọn sạch sẽ, bởi vậy khối lượng công việc cũng không ít, mỗi ngày Nữ thanh niên tri thức đều làm một công việc cố định, bình thường Ôn Hân đều để cho Tiểu Hắc Tử làm xong phần của mình thì nghỉ, bởi vậy phần lớn mặt đất còn chưa được động đến.

“Đồng chí, có phải đồng chí nhầm chỗ rồi không?”

Gần đây cả người Ôn Hân thoạt nhìn rạng rỡ, mỗi ngày cũng không làm việc, không giống như mấy nữ thanh niên trí thức khác cùng các cô gái trong thôn, mỗi ngày đều một thân mệt mỏi và mùi mồ hôi thối, hơn nữa gần đây ăn uống tốt, nghỉ ngơi tốt, Ôn Hân lại có thời gian chăm sóc bản thân, mỗi ngày đi trên đường đều có thể nhìn thấy các thanh niên trong thôn nhìn trộm cô. Hôm nay cô dùng mấy miếng vải nhỏ màu lam làm dây buộc tóc để buộc lên đầu, xinh đẹp lại đáng yêu, rất nhiều phụ nữ lao động của Dương Thạch Tử cũng có thói quen buộc khăn trùm đầu, bất quá đều là khăn mặt mộc mạc quê mùa, Ôn Hân nhập gia tùy tục hơn nữa còn tiến hành cải tiến hơn, tuy rằng là khăn trùm đầu,nhưng nó được trang trí nhiều hơn, lại buộc thêm một bím tóc xương cá phức tạp, nghiễm nhiên chính là một bông hoa của thôn, ngay cả Lục Cường là một thành viên mạnh mẽ trong đội thanh niên trí thức gần đây cũng thường xuyên vòng qua chỗ Lưu Du Du cố ý nói chuyện với Ôn Hân.

Cho nên đối mặt với người chồng trước đây của nữ phụ cũng bị khuất phục bở mị lực của mình, thẳng thắn trắng trợn lên cuốc đất lấy lòng, Ôn Hân một chút cũng không ngoài ý muốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.