Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Chị, bà mẹ chồng của chị khiến người ta tức chết mà, đúng là vô lý.” Lục Vận Du ngồi xuống ghế.
Lục Tư Hoa nói: “Còn có người có thể làm em tức giận sao?”
Lục Vận Du nói: “Bà ta không chửi được em đâu, toàn chửi những lời lẽ bẩn thỉu, nói là nhà họ Lục chúng ta tuyệt hậu, nên em mới đi lên và cho bà ta một móng vuốt.” Tuyệt chiêu móng vuốt của cô ấy là sự kết hợp giữa kĩ xảo và kĩ năng, người ngoài khó mà nhìn thấy được. Bà nội Tô gào thét bên ngoài, nhưng chả ai tin bà ta, còn nghĩ rằng bà ta đang bắt nạt một cô gái trẻ.
Điều duy nhất mà Lục Vận Du không hài lòng đó là bà ta chửi nhà họ Lục tuyệt hậu, không có người nối dõi.
Vẻ mặt Lục Tư Hoa cứng đờ, những lời này quả thực ác độc, nhà họ Lục không có con trai, là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng ba mẹ. May mà em gái đã tìm chồng ở rể, vì thế đương nhiên nhà họ Lục sẽ không tuyệt hậu.
Bà ngoại Lục nói: “Được rồi Vận Du, con cũng chửi bà ta, còn cho bà ta vài cái vuốt, như thế là đủ với bà ta rồi, chị con là dâu nhà họ Tô, dù bà nội Tô có tệ đến đâu, chị con vẫn phải ăn cơm trong nồi của bà ấy, nghĩ cho chị ba của con đi, con chọc tức bà nội Tô thì người chịu thiệt thòi nhất vẫn là chị của con thôi.”
Mặc dù Lục Vận Du tức giận đến phát run, nhưng sau khi nghe lời mẹ nói, cũng thấy có lý. Cô ấy vui vẻ được nhất thời, nhưng cuối cùng người chịu khổ vẫn là chị gái mình.
“Chị, em...” Lục Vận Du có chút ngượng ngùng, lúc cô ấy tức giận, không hề nghĩ đến điều này, có vẻ như cô ấy đã làm sai.
Lục Tư Hoa lắc đầu: “Không sao, con người của mẹ chồng chị, cho dù em không cãi nhau với bà ta, thì bà ta vẫn sẽ tìm lý do đến để chèn ép chị mà thôi.”
Bà ngoại Lục và Lục Vận Du bỗng thấy đau lòng, bà ngoại Lục nói: “Con sinh ra Vãn Vãn, hình như mẹ chồng con rất tức giận.” Làm khó cho con gái bà ấy rồi, gặp phải mẹ chồng như vậy.
Lục Tư Hoa nói: “Bà nội thích cháu trai, sao bà ta có thể thích Vãn Vãn được chứ.” Có chút cay đắng, tiếc là bà nội Tô lại bảo vệ Tảo Tảo như bảo bối. Người so với người nhiều lúc cũng khiến người ta tức chết, đáng tiếc là cô ấy không thể tị nạnh điều gì, để tránh gây thêm rắc rối không cần thiết cho bản thân.
Bà ngoại Lục nói: “Bà ta không thích thì mặc kệ bà ta đi, con còn có ba đứa con trai, đó là cháu trai của nhà họ Tô, nếu mẹ chồng muốn gây khó dễ cho con, bà ta cũng phải kiềm chế vì ba đứa cháu trai.”
Lục Tư Hoa chưa bao giờ hy vọng xa vời rằng bà nội Tô sẽ đối xử khác với mình, kể cả ba đứa con trai của cô ấy cũng vậy, mặc dù không giống cách đối xử xét nét như khi đối xử với cháu gái, nhưng so với Kiến Hoành nhà bác Cả thì vẫn khác nhau một trời một vực. Theo lời mẹ chồng, Kiến Hoành là cháu trai trưởng, thế thì so sánh sao được?
Bà ngoại Lục nói: “Đợi chú ba lập gia đình, con tìm cách tách hộ đi, ở cùng với nhau sẽ không có ngày nào vui vẻ cả.” Theo lý mà nói, bà ấy không nên khuyên con cái tách hộ, nhưng quả thực bà ấy không thể nhìn nổi, bà ấy không muốn cháu trai, cháu gái của mình cuối cùng lại phải làm trâu làm ngựa cho gia đình con trai Cả và gia đình con trai thứ Ba của nhà họ Tô.
Ban đầu gả con gái cho Tô Cần, cũng bởi vì anh ấy là người thật thà, chăm chỉ, cũng biết rằng bà nội Tô khó ở chung, nhưng con gái lại rất thích Tô Cần, không thể ngăn cản nổi cô ấy nên phải chấp nhận.