Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ánh mắt của con trai thứ hai làm sao ông nội Tô lại không nhìn thấy? Ông ấy cũng không phải bà nội Tô, là người làm việc sẽ không bao giờ không để lại đường lui.
Ông nội Tô nói: “Việc này đúng ra hai đứa là người phải nói xin lỗi vợ chồng thằng hai nhất, bọn chúng mới là người bị hại.”
Tô Đại Lực có chút bất mãn: “Ba!”
“Sao, ngay cả tôi mà anh cũng không chịu nghe?” Ông nội Tô nhíu lông mày: “Sai chính là sai, sao còn muốn để em hai của anh chịu đựng tủi thân thành toàn cho anh? Anh làm anh cả như thế mà được?”
Trong lòng Tô Cần có chút dao động nhưng cũng không lên tiếng, sắc mặt rõ ràng đã tốt lên rất nhiều.
Tô Đại Lực dùng sức cắn răng, trên mặt lại nén ra nụ cười nói với Tô Cần: “Chú hai, anh đánh cũng đã đánh rồi, chỉ là chuyện một hai quả trứng gà, cũng không phải chuyện gì lớn, người làm chú như chú sẽ không trách Kiến Hoành chứ?”
Tô Cần: “...”
…
Tô Đại Lực thỏa mãn nhận được đáp án như mong muốn, lôi kéo tay con trai đi ra khỏi cửa nhà người con trai thứ.
Lại thấy bà nội Tô đang tranh chấp với ông nội Tô ở đằng trước, bà nội Tô mắng chửi la hét, ông nội Tô đứng cạnh nói: “Bà nó này, đã sớm nói với bà phải xử lý mọi việc công bằng rồi.” Ông ấy không ngờ bạn già lại biến mọi chuyện thành ra thế này.
Bà nội Tô mà đã ác độc lên, sao còn công bằng được? Bà ta hận không thể giết chết cái món hàng đền thêm tiền Ngũ nha đầu để tránh mang đến tai nạn cho nhà họ Tô. Nhìn xem, nó vừa được sinh ra, thằng hai liền dám đứng thẳng tranh cãi với bà ta, không phải tai tinh thì là cái gì? Đây là muốn ly tâm a.
Nhưng trước mặt ông bạn già, bà ta không dám nói ra suy nghĩ này ra, huống chi bên cạnh còn có đứa con trai cả.
Chổi lông gà trên tay bị bà ta đánh cho có hơi trọc đầu, trong nội tâm bà ta có chút bực bội, dùng sức muốn ném mạnh xuống đất, nhưng đột nhiên chân lại lảo đảo ngã chúi xuống đất.
Cú ngã này, làm cho ông nội Tô ở bên cạnh cũng suýt chút nữa bị trượt chân ngã theo bà ta, may mà được Tô Đại Lực giữ chặt: “Mẹ?” Vừa tính kéo ông nội Tô lại thì toàn bộ cơ thể anh ta đổ về phía trước, cả ba người đều ngã xuống đất.
Cú ngã này cũng không nhẹ, bà nội Tô bị trật chân.
Bà ta nhớ đến lời nói trước kia của thầy bói, bực bội muốn chết, nhất định là do con bé đền thêm tiền Ngũ nha đầu kia, quả nhiên là tai tinh, xúi quẩy muốn chết, dính vào nó là không có chuyện gì tốt. Vừa nghĩ xong thì chân tê rần, càng chứng thực ý nghĩ của bà ta.
Không thể để con bé này ngây người trong nhà nữa. Bà ta hung ác nghĩ.
Tiếng vang bên ngoài sao có thể giấu được hai vợ chồng Tô Cần ở trong phòng, hai người ai cũng không đi ra ngoài xem, coi như không biết.
Lục Tư Hoa đang ở cữ, Tô Cần đang tức giận, bà nội Tô bất công nhất thời khiến anh ấy chưa nguôi ngoai được cơn giận. Dù sao bên ngoài cũng có anh cả đỡ, nghe tiếng có vẻ không ai bị thương, chắc lại là khổ nhục kế của mẹ.
Ba anh em Tô Kiến Quốc cũng không ai ra ngoài, cũng coi như không nghe thấy.
Tô Vãn Vãn nằm trong lòng Lục Tư Hoa đang rầm rì bú sữa, con mắt hơi híp lại, tiếng động bên ngoài cũng không giấu được lỗ tai cô bé.
Chuyện bà nội Tô thiên vị, cô bé đã sớm biết từ lúc đọc sách, sau này chuyện thiên vị còn có nhiều hơn nữa.
Chỉ là…
Sao nhỉ? Bà nội Tô ngã thật?
...