[Thập Niên 70] Cẩm Lý Phú Quý Mệnh

Chương 12: Chương 12: Thiên vị (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Điều này làm cho anh ấy càng thêm áy náy, trong lòng cũng càng thêm khổ sở.

Vừa rồi anh ấy đi ra ngoài là muốn hỏi mẹ mình, vì sao trong nhà có trứng gà và canh gà, lại không cho Tư Hoa.

Nhưng gặp rồi thì thế nào? Tận mắt anh ấy chứng kiến mẹ mình bưng canh gà đi đến phòng nhà anh Cả, tự mình bưng đến trước mặt chị dâu, thậm chí còn tự mình đút cho cô ta. Anh ấy nào đã bao giờ nhìn thấy mẹ mình đối xử tốt với con dâu như vậy?

Anh ấy tận mắt thấy mẹ ôm Tảo Tảo, đi đi đi lại liên mồm gọi “bảo bối”, ánh mắt kia, giống hệt như đang nhìn thấy bảo bối thực thụ.

Không phải anh ấy không biết đau, anh ấy cũng là người, con gái của mình bị mẹ mình ghét bỏ như vậy, mà cháu gái lại được mẹ yêu thương đến thế, tâm lý tương phản rất lớn.

Anh ấy nghe được chị dâu Cả hỏi mẹ: “Chỗ của em dâu Hai cũng có sao?” Anh ấy nghe thấy mẹ mình trả lời thế nào? Bà ta nói: “Nó sinh được một cái của nợ, còn muốn uống canh gà sao? Nằm mơ đi!” Lúc ấy chị dâu Cả hơi kinh ngạc một chút, rõ ràng anh ấy thấy được trong ánh mắt của cô ta có sự kinh ngạc không che giấu được, còn có một tia đắc ý không nói nên lời.

Hai người họ cho rằng cuộc đối thoại này không có ai nghe được, lại không biết anh ấy ở ngoài cửa đã nghe hết từ lâu. Vốn có tâm lý muốn đi dò hỏi, nhưng đột nhiên lại mất sạch.

Hỏi rồi thì sao? Có thể nhận được câu trả lời tốt sao, đáp án khẳng định là không.

Anh ấy lại đi tới phòng bếp, canh gà đã bị mẹ cất vào trong tủ bếp, khóa lại. Anh ấy thử hai lần, nhưng không có chìa khóa nên không mở ra được.

Quay về phòng, anh ấy không biết nên nói với vợ mình thế nào, cuối cùng trực tiếp dùng đôi tay che mặt lại, cái gì cũng không nói.

Sao Lục Tư Hoa có thể không biết tình huống mà chồng mình gặp phải, cô ấy không hỏi không có nghĩa là cô ấy không nghĩ ra.

Với dáng vẻ bất công của bà nội Tô, có thể lường được tâm trạng của chồng mình nhất định là không được tốt.

“Đừng nghĩ nhiều nữa, anh còn không biết tính mẹ hay sao?” Suy nghĩ càng nhiều thì áp lực tâm lý càng lớn. Lục Tư Hoa không biết phải an ủi chồng mình ra sao, chỉ có thể an ủi như vậy.

Tô Cần bỏ tay ra khỏi mặt, thấy được sự lo lắng trên khuôn mặt vợ mình, anh ấy gật gật đầu, nắm lấy tay cô ấy: “Anh… Anh sẽ cho em được sống những ngày tốt lành.”

Lục Tư Hoa gật đầu, biết đây chỉ là lời nói an ủi của chồng mà thôi, nhưng trong lòng cô ấy vẫn cảm thấy ngọt ngào không nói nên lời.

Tô Vãn Vãn lẳng lặng nhìn bọn họ, tình cảm của hai vợ chồng bọn họ rất tốt, điều này không thể nghi ngờ. Ba Tô là người tốt, chỉ là quá hiếu thuận, việc này ở trong sách cũng có ghi lại, tuy rằng thích uống rượu, nhưng anh ấy lại rất hiếu thảo, gần như chưa từng cãi lại bà nội Tô một câu nào, bị bà nội Tô nắm thóp chặt chẽ, mãi cho đến khi nguyên thân chết rồi, vẫn chưa tách hộ, vẫn luôn làm trâu làm ngựa cho gia đình của nữ chính.

“Vốn dĩ anh cũng muốn lấy cho em một ít trứng gà, nhưng mà mẹ…” Câu nói kế tiếp của Tô Cần còn chưa nói xong, Lục Tư Hoa đã biết, chắc chắn là bị khóa lại.

Mẹ chồng là thế đấy, có cái gì ăn ngon, bà ta giống như sợ bị người ta ăn vụng, đều phải khóa vào trong tủ bếp, chìa khóa giấu ở bên người, ngay cả chỗ của ông nội Tô cũng không cho.

Tô Vãn Vãn chớp đôi mắt, đột nhiên cô bé hiểu ra, chắc chắn bà nội Tô đã nấu trứng gà, nhưng không cho gia đình con thứ hai, mà là cầm qua chỗ con Cả. Tô Cần hiếu thuận, đương nhiên sẽ không tranh không cãi với bà nội Tô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.