Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bây giờ được gặp Trình Kiêu thời niên thiếu, cô bé cực kỳ ngạc nhiên nhìn cậu ấy nhiều hơn vài lần, thiếu niên mặc quần áo rách rưới với đầy vết vá đang đứng trước mắt, thật sự là đại boss trong sách sao? Hóa ra trước đây cậu ấy nghèo đến vậy, ngay cả bộ quần áo hẳn hoi cũng không có?
Tô Vãn Vãn chợt cảm thấy cực kỳ thân thiết đối với người anh trai hàng xóm như anh trai ruột ở trong sách của nguyên thân.
Cho dù mặt cậu ấy lạnh tanh, biểu cảm lạnh nhạt, nhưng cô bé vẫn thấy được đáy mắt cậu ấy có sự ấm áp, chỉ là dùng vẻ lạnh lùng ngụy trang cho bản thân mà thôi. Nếu không sẽ không vì nguyên thân, mà dùng tất cả tài sản của mình để đấu với nam nữ chính.
“Trình Kiêu, mau tới đây, đây là em gái tớ, có phải rất xinh hay không?” Tô Kiến Binh giống như hiến vật quý, ôm lấy Vãn Vãn từ trong tay ông ngoại Lục, chìa ra cho cậu ấy xem.
Lúc này lớp da màu đỏ trên người Vãn Vãn đã từ từ giảm xuống, dần dần lộ ra màu da trắng nõn của cô bé. Chẳng qua vẫn chưa bớt đỏ hẳn, vẫn có chút đỏ hồng, nhưng trong mắt Tô Kiến Binh, như này đã là cực kỳ xinh đẹp.
Trình Kiêu nhìn theo ánh mắt cậu bé, nhìn thấy ánh mắt tròn xoe của cô bé trong tã lót đang không ngừng nhìn cậu ấy. Yêu kiều như thế, đáng yêu như thế, cực kỳ giống em gái của cậu ấy...
Cậu ấy lại nhớ tới em gái của mình, cô bé kia nhỏ hơn cậu ấy bốn tuổi, vào năm ba tuổi cô bé đi lạc đường, cuối cùng không tìm thấy nữa. Chỉ nhớ mới trước đây, em gái cậu ấy cũng mềm mại đáng yêu như vậy, cậu ấy còn nhớ rõ lúc em gái vừa mới bắt đầu biết đi biết nói, bước chân nhỏ ngắn chạy tới chỗ cậu ấy, gọi: “Anh...”
Trái tim lạnh giá của cậu ấy bất chợt mềm nhũn ra, sâu trong đôi mắt đen như mực là vẻ ấm áp dịu dàng, em gái của cậu ấy...
“Trình Kiêu, cậu làm sao vậy? Nghĩ cái gì vậy?” Tô Kiến Binh lấy tay lắc nhẹ tay cậu ấy.
Trình Kiêu hoàn hồn, vẻ dịu dàng ở đáy mắt đã biết mất không thấy nữa, lại trở thành cậu thiếu niên biểu tình lạnh nhạt.
Một màn này vừa vặn bị Tô Vãn Vãn nhìn thấy, đáy mắt cậu ấy đột nhiên hiện lên vẻ dịu dàng, cô bé không hề nhìn nhầm, cậu ấy đang nhớ tới em gái của cậu ấy sao?
Trong sách đã từng nhắc qua một câu, Trình Kiêu có một cô em gái nhỏ hơn cậu ấy bốn tuổi, bị bọn buôn người bắt cóc, sau khi cậu ấy lớn lên liều mạng kiếm tiền, chạy khắp cả nước, cũng chỉ có một mục đích, đó là tìm kiếm cô em gái đi lạc từ bé của cậu ấy.
Việc cậu ấy đối xử tốt với nguyên thân, còn có một lý do, chắc là có liên quan đến em gái của cậu ấy nhỉ? Coi nguyên thân trở thành em gái mình để cưng chiều.
“Em gái tớ đáng yêu không?” Tô Kiến Binh hỏi cậu ấy.
Trình Kiêu nói: “Đáng yêu.” Lúc đang nhìn Vãn Vãn, trong mắt cậu ấy hiện lên vẻ dịu dàng.
“Muốn ôm không?” Tô Kiến Binh nhỏ giọng hỏi cậu ấy.
Trình Kiêu mở to mắt: “Tớ có thể chứ?”
Tô Kiến Binh nói: “Em gái của tớ, chính là em gái của cậu, về sau cậu cũng phải yêu thương con bé giống tớ… Nào, ôm đi.”
Tay chân Trình Kiêu bắt đầu có chút luống cuống, tuy trông bên ngoài cậu ấy có vẻ lạnh nhạt, nhưng vừa nhìn thấy cô bé nhỏ bé, mềm mại kia, trong lòng cậu ấy bất chợt mềm nhũn.
Mềm quá, đáng yêu quá... Em gái nhỏ! Cậu ấy ôm lấy cô bé, ban đầu có hơi bối rối, sợ làm rơi cô bé, không lâu sau cậu ấy dần quen tay.
Cậu ấy cũng đã từng ôm em bé rồi, đó là em gái của cậu ấy, lúc em gái sinh ra, cậu ấy đã bốn tuổi, có thể ôm rồi, tuy nhiên cậu ấy ôm cũng không tốt lắm. Cậu ấy đã luyện rất lâu, nhiều lần suýt chút nữa làm ngã cô bé, lúc ấy cũng hết hồn.