Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong lòng của Tô Cần cảm thấy vui vẻ, xem ra mẹ đã thay đổi tính tình, không trọng nam khinh nữ nữa? Tất nhiên anh ấy hy vọng mẹ có thể đối xử tốt với vợ con của anh ấy, lần mang thai này Tư Hoa đã rất vất vả, có lẽ là do hơi lớn tuổi, lúc sinh nở lại vì trì hoãn chút thời gian dẫn đến hiện tượng khó sinh, sức khỏe càng ngày càng không tốt.
Vừa vào phòng bếp đã thấy bà nội Tô đang giấu giấu diếm diếm gì đó, anh ấy tiến lại gần: “Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”
Bà nội Tô tự nhiên giấu đồ vật trong tay vào trong tủ bếp, khóa tủ lại.
Nhưng Tô Cần vẫn tinh mắt thấy được, đó là bốn quả trứng gà, ánh mắt anh ấy sáng lên.
Mẹ nấu trứng gà cho Tư Hoa sao? Bốn quả trứng gà, sẽ có hai quả đi vào trong bụng của Tư Hoa nhỉ? Tuy rằng ngoài miệng mẹ nói lời tàn nhẫn, nhưng trong lòng vẫn luôn hướng về phía anh ấy, hướng về phía vợ con của anh ấy, lần này còn chuẩn bị xong cả trứng gà.
Đáng tiếc, Tô Cần vui mừng quá sớm.
Anh ấy cho rằng trong nhà có bốn quả trứng gà, bên ngoài còn đang thịt gà, nghĩ rằng chắc chắn là thịt cho hai cô con dâu, không phải ba anh ấy đã nói, đây là chuẩn bị cho con dâu hay sao?
Nhưng mãi cho đến lúc ăn cơm tối, anh ấy lại chỉ chờ được một chén cháo lỏng, không còn gì khác.
“Mẹ, trứng gà đâu rồi mẹ?” Tô Cần nhịn không được hỏi.
Bà nội Tô xụ mặt: “Trứng gà cái gì? Có cháo ăn đã là không tệ rồi.”
Tô Cần nói: “Con thấy hết rồi.”
“Anh thấy cái gì? Không có gì cả, trứng gà trong nhà còn phải đem đi bán lấy tiền.” Bà nội Tô phủ nhận.
Anh ấy rõ ràng đã nhìn thấy, nhưng tại sao bà nội Tô lại kiên quyết phủ nhận? Bản tính anh ấy thành thật, rất muốn tranh luận với mẹ, nhưng lại thấy bà nội Tô ngồi đấy trừng mắt nhìn: “Sao, anh cảm thấy tôi đang lừa anh à? Hay anh hoài nghi tôi che giấu cái gì? Hay là hoài nghi tôi ngược đãi vợ anh?”
“Không, không…” Tô Cần lẩm bẩm, dẫu cho trong lòng anh ấy cảm thấy rất khó chịu, nhưng cũng không dám cãi lời mẹ.
Mẹ vẫn luôn trọng nam khinh nữ, anh ấy biết hết, nếu không sẽ không có chuyện đến giờ ba đứa cháu gái nhà anh Cả vẫn còn chưa có cả cái tên chính thức, toàn gọi là Đại nha đầu, Nhị nha đầu, Tam nha đầu.
Ở trong lòng mẹ anh ấy, con trai cháu trai mới là quan trọng nhất.
Lại nghĩ đến ba đứa con trai của mình…
Anh ấy hơi hơi nhíu mày, trong lòng cảm thấy không thoải mái, anh ấy cũng không dám đối nghịch với mẹ mình. Bưng cháo loãng trở về phòng, thấy Lục Tư Hoa đang nghiêng người ngủ, chỉ để lộ một bóng lưng.
Bên cạnh là con trai út Kiến Dân đang ngồi cạnh mép giường nhìn em gái đang ngủ, nước mũi nổi bong bóng mà không biết lau đi.
Anh ấy đặt chén lên bàn gần đó, đang tính kêu vợ dậy ăn cơm, lại thấy bả vai của cô ấy đang run lên, xoay qua lại thấy trên mặt cô ấy toàn là nước mắt, anh ấy hoảng sợ.
Lập tức, anh ấy kinh hoàng, chân tay luống cuống lau nước mắt cho cô ấy, cũng không biết phải an ủi thế nào, đây là làm sao vậy? Đang yên lành sao tự nhiên lại khóc?
Trong lòng Lục Tư Hoa cảm thấy tủi thân, vốn đang nhỏ giọng nức nở, lúc này lại thấy chồng mình đã về, nhìn chén cháo trên bàn, nghĩ đến chuyện mình nghe được, lập tức tủi thân nhỏ biến thành tủi thân lớn, nước mắt tuôn ra nhiều hơn.
Tô Cần thấy thế, vội vàng giải thích: “Trong nhà chỉ có chút cháo này, ngày mai để bọn Kiến Quốc đi bắt một ít cá, anh hầm canh cá cho em ăn.”