[Thập Niên 70] Cưng Chiều Mỗi Ngày

Chương 1: Chương 1: Quả phụ (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Công xã Hòa Bình, đội sản xuất số sáu.

Sáu giờ chiều, đội trưởng Tiếu đội sản xuất số sáu vừa kéo lê thân thể mệt mỏi đi tới cổng nhà, còn chưa kịp đi vào uống miếng nước, cậu nhóc choai choai người ngượm đen thui vội vàng chạy từ cách đó không xa tới, đối phương vừa thấy người đã vội vàng gọi, “Đội trưởng... Đội trưởng mau tới nhà cháu đi, bà cháu… mẹ cháu…. Sắp bị thím ba đánh chết rồi...”

“...”

Đội trưởng Tiếu vô thức nâng mí mắt lên nhìn, cảm thấy âm thanh này hơi quen thuộc, ông ta ngoáy đầu lại nhìn, nâng tay lấy chiếc khăn rách đã chuyển thành màu ố vàng không còn nhận ra màu sắc ban đầu lên lau lau mồ hôi túa ra trên đầu. Lúc này, ông ta mới nhận ra thằng nhóc đen đen gầy gầy nhìn ranh ma trước mắt là thằng nhóc nhà họ Chung phía sau, trong lòng nhất thời lộp bộp.

Ông ta nhíu mày, dùng giọng điệu khàn khàn không tình nguyện cho lắm mở miệng hỏi, “Lăng tử, bà cháu lại làm ra chuyện gì vậy? Thím ba nhà cháu cũng đã đi tới đội năm rồi, còn có chuyện gì nữa?”

Giọng điệu cực kỳ oán trách.

Bên đội bọn họ rất nghèo, đến giờ tan tầm đều phải đánh chuông bằng tay, ông ta làm đội trưởng, ngày ngày đến giờ tan tầm đều phải ra từng điểm sản xuất bảo mọi người nghỉ tay, xong còn phải tập hợp mọi người cùng đọc thích lục, nói nhỏ người khác sẽ nghe không thấy, suốt ngày nói to nên cổ họng khó tránh khỏi khó chịu.

Đặc biệt là vào những ngày trời nóng nực thế này, một ngày qua đi da không bị lột mất một lớp thì cũng bị cháy nắng. Ông ta phải làm việc rất vất vả, trong khí cố tình có một vài người cứ thích gây phiền toái cho ông ta.

Nhìn thấy sắc mặt của đội trưởng có vẻ khó coi, Lăng tử vội vàng ngừng bước, đứng ở chỗ cách xa ba bốn mét, nhất thời tỏ vẻ rụt rè sợ hãi. Nhưng nghĩ đến chuyện nhà lộn xộn ầm ĩ, cậu ta lại lấy hết can đảm ra nói: “Đội trưởng, thím ba dẫn tất cả mọi người trong nhà thím ấy tới, nói là muốn đập phá nhà chúng cháu, bà cháu không thể làm được gì bọn họ.”

Đội trưởng Tiếu: “...”

Chuyện gì thế này?

Cuối cùng cũng không biết là nghĩ tới điều gì, đội trưởng Tiếu vội lau mặt thật mạnh, cắn răng nặn ra mấy chữ, “Đi, đi qua nhà cháu xem thế nào.”

“Dạ.”

Lăng tử thở phào nhẹ nhõm như đã hoàn thành nhiệm vụ, cậu ta dõng dạc đáp lại, trên khuôn mặt lấm le lấm lét còn tỏ vẻ dương dương đắc ý, như thể cảm thấy mình đã mời được núi dựa lớn.

Nhưng chờ đến khi bọn họ trở lại nhà họ Chung, vẻ đắc ý khuôn mặt nhỏ đó lập tức biến mất, thậm chí đến đội trưởng Tiếu cũng bị trước mắt làm cho giật mình.

Ngôi nhà của nhà họ Chung không lớn, ba gian nhà đất thấp bé nằm kề nhau, nhà đất đã dột nát, bùn đắp trên bề mặt bức tường đã bở chỗ này sụp chỗ kia, còn có thể nhìn thấy mấy chỗ mới được đắp bùn lên gần đây, bên ngoài nhà cũng không có tường bao, chỉ dùng hàng rào rách nát vây quanh nửa vòng, hàng rào đó còn cao chưa tới eo người.

Nhưng lúc này, hàng rào nhà họ Chung đã bị giẫm đến siêu siêu vẹo vẹo. Nhà họ Chung vốn có chín miệng ăn, ngoài Xuyên tử nhà họ Chung vừa mới chết không lâu và vợ Xuyên tử mới tái giá mấy ngày trước, bây giờ chỉ còn lại hai nhà lão Đại lão Nhị và đôi vợ chồng già ở đây. Nhưng theo quan điểm của đội trưởng Tiếu, không có cô con dâu quả phụ kia ở giữa trút giận, sớm muộn gì lão đại và lão Nhị nhà họ Chung cũng sẽ cãi nhau ầm ĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.