[Thập Niên 70] Cưng Chiều Mỗi Ngày

Chương 4: Chương 4: Quả phụ (4)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tâm tình của nhà họ Trữ lại đang rất tốt, giận đã trút xong, tiền sính lễ cũng đã lấy về, từng người vỗ vỗ bụi bẩn trên người, vây quanh bên cạnh Trữ Hy đang ôm lon. Bọn họ cũng không nói gì nhiều nữa, lần lượt rời đi, trước khi đi còn nói mấy câu uy hiếp mấy người nhà họ Chung đã bị đánh đến sưng mặt sưng mũi. Sau đó, cả gia đình nghênh ngang rời khỏi đội sáu.

Chờ đám người đó rời đi hết, Lăng tử đứng ở bên cạnh đội trưởng Tiếu mới dám chạy đến đỡ bà nội và mẹ ruột của mình nằm sõng soài dưới đất, miệng vẫn không ngừng gào thét.

Sau đó, người ngoài nghe thấy mấy người đàn ông phụ nữ nhà họ Chung ôm đầu khóc lóc.

Người nhà họ Trữ đưa Trữ Hy đến ngã tư rẽ tới đội sản xuất số năm, mẹ Trữ và năm chị em gái kéo tay cô mỗi người nói một câu.

“Nhà người ta đã bỏ sính lễ ra thì con cứ ở đó đi, mẹ đã nghe ngóng rồi, thằng nhóc nhà họ Lận kia là đứa có tiền đồ, nếu không phải có cha mẹ thế kia, người ta cũng bị nhiều người cướp tới tay lắm đấy. Con cũng đừng sợ, nếu ai dám bắt nạt con, con cứ trở về nhà tìm mẹ, mẹ sẽ đòi lại công bằng cho con.”

“Tam Ny, em chỉ biết bắt nạt người nhà thôi, ở nhà em oai phong lắm cơ mà? Sao ra ngoài đến quả rắm cũng không dám đánh vậy?”

“Được rồi Nhị Ny, con bớt nói lại đi, Tam Ny à, chị hai con cũng chỉ lo lắng cho con thôi, con đừng giận chị. Nhưng chị con nói cũng đúng, ở bên ngoài bị bắt nạt cũng đừng chịu đựng, đặc biệt là nhà người đàn ông con đang ở rất phức tạp. Nói chung là con đừng để mình phải chịu thua thiệt...”

Trữ Hy ôm lon gật đầu liên tục, thấy sắc trời đã hơi tối, sợ bọn họ cứ tiếp tục nói thế này về nhà sẽ muộn, cô vội lấy từ trong lon ra một tấm phiếu thịt và năm đồng nhét vào trong tay mẹ Trữ, “Mẹ ơi, ngày mai mọi người mua chút thịt ăn đi, hôm nay mọi người đã vất vả rồi, giờ con phải trở về, mọi người cũng mau đi về nấu cơm đi.”

Nói xong, cô phất phất tay, rồi xoay người vội vàng chạy đi.

Thấy người chạy nhanh như một làn khói, Trữ Nhị Ny liếc nhìn tờ tiền giấy trong tay mẹ Trữ, bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Sao ít vậy, nó hẹp hòi quá đi mất.”

Vừa rồi cô ấy nghe được, sính lễ hai trăm đồng đấy.

Trữ Đại Ny đứng ở cạnh đó, đẩy đẩy cánh tay của em gái, bảo cô ấy đừng lắm mồm.

Mẹ Trữ cũng nghe thấy, tuy bà ấy cũng thèm tiền sính lễ trong chiếc lon kia của con gái, nhưng nghe thấy con gái thứ hai nói vậy, bà ấy hung hăng lườm con gái thứ hai, “Ít cái gì mà ít, mình tiện nghi còn trách ai?”

Nói xong, bà ấy nhét tiền vào trong túi, xoay người rời đi.

“...”

Trữ Nhị Ny nghe vậy rụt rụt cổ lại, rất lâu sau mới nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu, “Đã lập gia đình rồi mà vẫn còn thiên vị.”

Mặt trời vừa buông sắc trời đã tối rất nhanh, lúc Trữ Hy trở lại nhà họ Lận, sắc trời đã tối hơn mấy phần, nhà họ Lận không thắp đèn, gian nhà thấp lè tè, trong sân còn có hai cái cây, nhìn càng thêm thâm trầm.

Bên gian nhà chính có tiếng động, chắc là đang dùng cơm, Trữ Hy ôm lon lén lén lút lút đi vào phòng của mình, giấu kỹ lon thiếc rồi mới bước ra khỏi phòng, cầm chậu đi vào phòng bếp.

Trong phòng bếp quả nhiên không cái gì ăn, trong nồi chỉ có một nồi nước ấm, còn lại sạch sẽ không có gì. Sợ rằng trên nhà chính đã ăn gần xong, cô cũng không muốn đi lên ăn thừa nước miếng của người ta.

Nhưng cô cũng không định tự làm khổ mình, lấy từ trong túi ra ba quả trứng gà mình trộm cất đi hôm trước, bỏ vào trong nồi nước sôi.

Cô múc mấy gáo nước nóng vào chậu, lại múc mấy gáo nước lạnh từ trong lu bên cạnh vào chậu. Vừa đổ nước xong, cô nghe bên ngoài có tiếng nói chuyện, nhận ra là có người tới, Trữ Hy vội vớt trứng gà từ trong nồi lên nhét vào trong túi, sau đó bưng chậu đi ra khỏi phòng bếp, cũng không ngẩng đầu lên, bước nhanh đi thẳng vào phòng mình ở phía đối diện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.