[Thập Niên 70] Đoàn Sủng Thiên Kim Thật

Chương 6: Chương 6: Chỉ cần nắm bắt (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Không tồi nha người anh em.” Chàng trai có gương mặt dễ thương khoanh chân ngồi dưới đất cười hì hì nói: “Có thể không phân thắng bại với A Diễm của chúng ta đúng là không đơn giản.”

“Cái này có là gì, không đáng nhắc tới.” Tô Sách vỗ bóng, thờ ơ nói.

Chàng trai cùng đội với Trần Diễm không quen nhìn thái độ vênh váo của anh, bất mãn nói: “Tôi đấu lại với cậu một trận.”

“Đây là ai vậy?” Tô Sách quan sát một lúc lâu cũng không nhận ra được.

Các quân khu lớn thường xuyên thay quân, khi còn nhỏ anh cũng ở trong khu tập thể của gia đình quân nhân ở Bắc Thành hơn mười năm, lúc ấy gia đình quân nhân trong khu tập thể đều quen mặt.

Bây giờ cũng sẽ nhận ra Trần Diễm.

“Thẩm Thanh Tuyết.” Chàng trai tự giới thiệu: “Ở sau nhà cậu hai tòa nhà.”

“À.” Tô Sách cẩn thận ngẫm nghĩ, mơ hồ nói: “Chưa từng nghe thấy.”

“Cũng không có gì lạ.” Trần Diễm đưa tay, kéo anh chàng trên đất lên: “Dù sao cái đầu này của cậu cũng không nhớ được mấy người.”

“Hả? Tôi biết sao?” Nghe giọng điệu này của anh ấy, Tô Sách nghĩ lại, vỗ đầu thật mạnh: “Cậu ta là con của lữ đoàn trưởng Thẩm hả?”

Anh bước tới, nghiêm túc nhìn chằm chằm thanh niên trước mặt: “Cậu là đứa lớn hay đứa nhỏ?”

“Thứ hai,” Thẩm Thanh Tuyết lại nhẫn nhịn: “Mẹ kiếp, khi còn bé cậu vừa mở miệng là gọi tôi là em gái.”

Kiểu nói này Tô Sách đã nhớ ra, anh lùi về sau một bước, quan sát mặt mày anh ta, vẫn không quên giải thích cho mình: “Đúng là không thể trách tôi, khi còn bé người cậu trắng hồng như ngọc, ai nhìn thấy mà không tưởng là con gái chứ?”

Trần Diễm không nhịn được gật đầu, vỗ bả vai Thẩm Thanh Tuyết, chế nhạo nói: “Đừng nói nữa, khi còn bé dáng dấp cậu rất đẹp, nếu cậu là con gái tôi không nói hai lời sẽ đi nhà cậu cầu hôn.”

Thẩm Thanh Tuyết hất tay của anh ấy ra, liếc xéo anh ấy: “Kiều Kiều là sinh đôi với tôi, ngoại hình cũng rất xinh đẹp, cậu cưới nó cũng được, chắc chắn nó sẽ bằng lòng.”

Tình cảm của em gái mình đối với Trần Diễm anh ấy làm anh trai cũng có thể nhìn ra, hai nhà cũng biết rõ, đều lớn lên trong khu tập thể của gia đình quân nhân nên giao em gái cho anh cũng yên tâm.

“Cô ấy bằng lòng thì A Diễm cũng không đồng ý đâu, cậu ta sớm đã bị nhà họ Tô chúng tôi xác định rồi.” Tô Sách cười nhạo: “Em gái cậu đẹp đến đâu cũng có thể đẹp hơn A Nhuyễn nhà tôi không?”

Anh ấy hếch cằm lên, đắc ý nói: “Lúc ở Nam Thành, người tìm hiểu việc hôn nhân của em gái tôi suýt nữa san bằng ngưỡng cửa.”

“Em gái tôi đẹp nhất thiên hạ!”

Tất nhiên Thẩm Thanh Tuyết cũng biết chuyện hôn nhân giữa nhà họ Trần và nhà họ Tô, nhưng em gái là bảo bối của nhà họ, không thể tha thứ khi người khác nói nửa câu không tốt.

Đầu anh ta nóng lên, vô thức thốt ra…

“Đẹp hơn nữa thì có làm được cái gì? Còn không phải một con ma bệnh!”

Lời vừa ra khỏi miệng anh ta đã hối hận, vừa định nói xin lỗi thì bị một đấm ngã xuống đất.

Các thanh niên đánh nhau, những người cùng phe với Thẩm Thanh Tuyết công khai khuyên can ngầm kéo sang một bên.

Tô Sách cũng rất khỏe, mười lăm tuổi anh ấy đã nhập ngũ, xông pha chiến trường, nắm đấm như bão táp rơi vào người Thẩm Thanh Tuyết và người can ngăn, Thẩm Thanh Tuyết cũng nóng lên, cuối cùng vẫn là Trần Diễm cố gắng kéo hai người đang đỏ mắt ra.

Hai người bảo vệ em gái điên cuồng này xem như để đám con cháu trong khu tập thể của gia đình quân nhân mở rộng tầm mắt, bọn họ vẫn luôn có lĩnh giáo nhà họ Thẩm, không ngờ nhà họ Tô mới tới cũng điên như thế.

“Thôi được rồi!” Trần Diễm ngăn ở giữa bọn họ, bực bội nói: “Cưới ai tôi cũng không vui, ai vớ phải anh rể như các người đúng là khổ tám kiếp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.