Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nghe tiếng nói chuyện dưới lầu, Tô Sách hừ lạnh một tiếng, lập tức đóng cửa thư phòng lại.
Các loại thuốc thường dùng trong nhà đều có, Tô Sính liếc nhìn anh ấy, xoay người lấy cái hòm thuốc từ trong ngăn kéo nhỏ dưới giá sách ra, cầm cồn i-ốt và băng gạc.
“A…” Tô Sách rốt cuộc không kìm được nữa, xụ mặt, nghiến răng nghiến lợi: “Em gái, em nhẹ tay thôi, anh của em còn chưa lấy vợ đâu, đừng chọc nát mặt anh.”
Động tác của Tô Sính nhẹ lại, nhẹ giọng nói: “Anh.”
“Hả?”
“Sau này đừng đánh nhau vì em nữa,” sau khi bôi thuốc cho Tô Sách, cô cất kỹ cồn i-ốt, chân thành nói: “Bọn họ muốn nói gì thì cứ để bọn họ nói, em không để ý đâu.”
Tô Sách thở dài, xoa đầu cô: “Nhưng anh nuốt không trôi giọng điệu đó, rõ ràng A Nhuyễn nhà chúng ta tốt như vậy.”
Anh ấy biết, buổi sáng cô đã nghe thấy.
Tô Sính cụp mắt lại, lông mi dài cong vút phủ xuống che đi ánh mắt, giọng điệu bình tĩnh nói: “Không liên quan.”
Chỉ là trong lòng khó tránh khỏi có hơi hụt hẫng, từ nhỏ cô đã biết mình có một vị hôn phu ở Bắc Thành.
Nhận được ảnh gia đình mà dì Mộ gửi đến, cô cũng sẽ lén lút lật ra, tò mò nhìn anh.
Vốn dĩ anh không hề đồng ý đối với hôn ước này.
Tô Sính ngẩng đầu, thay đổi nét mặt tươi cười: “Buổi tối ăn bánh hẹ được không anh? Rất lâu rồi không ăn.”
“Được.” Tô Sách không nỡ vạch trần cô, nhìn dáng vẻ giả vờ như không có chuyện gì của cô, nắm chặt nắm đấm.
Phòng khách dưới lầu.
Mộ Yên kéo con trai đến rồi chủ động nói: “Lam Lam, tôi đưa thằng nhóc này đến rồi đây, bảo A Nhuyễn đừng để bụng những lời bậy bạ của nó, tối qua ba nó đã quất nó rồi, khi nào ông nội nó trở về, nó sẽ bị phạt một lần nữa.”
Trần Diễm có vết bầm tím trên mặt và vết bầm tím ở khóe miệng, là do vết thương tối hôm qua.
Bây giờ trời nóng, anh mặc đồng phục huấn luyện ngắn tay, trên hai cánh tay rắn chắc của anh có vài vết máu đỏ tươi.
Có vẻ như anh đã bị đánh rất tàn nhẫn.
Cơn giận trong lòng Dung Lam dịu đi đôi chút, bà pha hai chén trà đi tới: “Chị Mộ Yên, bây giờ là xã hội mới rồi, không thể không thừa nhận là bọn nhỏ không giống chúng ta hồi trước.”
Bên kia, người phụ nữ đi cùng đứa con trai út, ánh mắt ôn hòa không lên tiếng yên lặng nghe bọn họ nói, mãi cho đến khi Dung Lam đưa chén trà nóng lên, mới nhẹ giọng nói: “Cảm ơn chị.”
Dung Lam thản nhiên liếc nhìn bà ấy một cái, tiếp tục nói với Mộ Yên: “Nếu như A Diễm thật sự phản đối cuộc hôn nhân này, hai chúng ta có thể cùng nhau ngồi xuống bàn bạc hủy hôn, hai bên hòa thuận để không bị thiệt thòi trong tương lai.” “
Vừa nghe đã biết đó là lời khách sáo, tuy hai nhà có quan hệ tốt nhưng nếu hủy hôn rồi mà vẫn hòa thuận như không có chuyện gì xảy ra thì làm sao có thể được.
Nhà họ Tô rất yêu con gái, nếu hôm nay con bé đồng ý, nhất định sẽ phải hủy hôn.
Mộ Yên rất muốn hỏi sao miệng con trai bà lại như vậy, không phải ông đã nhiều lần dặn dò anh không được nói nhảm sao? !
Bà chống lại ý nghĩ muốn đánh con, cười chân thành nói: “Lam Lam, hai nhà chúng ta khi còn nhỏ đã định ra hôn ước cho bọn nhỏ, cũng là ông cụ tự mình nói, chị cũng biết tính khí của ba chồng tôi mà, chuyện của A Diễm với A Nhuyễn không thể thay đổi, trừ phi ông ấy chết đi.”
Mí mắt Trần Diễm ở bên cạnh giật giật, nhưng vẫn không nói lời nào.
Mọi người đều biết ông cụ Trần là người như thế nào, người phụ nữ uống nước trong chén tráng men nghe vậy cũng biết tâm nguyện của con gái không thể thực hiện được nữa.