Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cơm nước xong, Từ Tú bảo con gái dọn dẹp bát đĩa, bà cụ chậm rãi đứng dậy, đi ngay sau mọi người.
Dung Lam bắt mạch cho con gái, thấy không sao bà mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói với con trai cả: “Con đi vào bếp đun nước, A Ngự ra hành lý lấy thuốc của em gái ra xao, bé đi tắm uống thuốc rồi đi ngủ một giấc, ngày mai mẹ đưa con về nhà.”
Tô Sính ôm cánh tay Dung Lam, nhẹ nhàng nói: “Mẹ thật tốt.”
“Mẹ không tốt với con thì tốt với ai chứ, con bé ngốc.” Nói đến đây, Dung Lam nhìn ông chồng đang tính bỏ chạy của mìn ở bên cạnh: “Ngày thường anh rất uy phong mà Tô đoàn trưởng, trở về quê rắm cũng không dám đánh một cái.”
Tô Định Bang cười gượng: “Ông bê củi vào bếp, đun nước tắm cho mọi người.”
Chờ ôn đi ra, Dung Lam dặn dò con gái: “Bé ngoan, con thấy không, không thể trông cậy được vào đàn ông, ở trước mặt mẹ ruột là vứt hết vợ con sang một bên. Trước kia mẹ đồng ý hôn ước với nhà họ Trần cũng bởi mẹ quen biết dì mộ với chú Trần, nhà họ Trần bọn họ là người chính trực, bên trên còn có ông nội che chở, sẽ không có ai làm khó con, mẹ với dì Mộ có quan hệ tốt, dì ấy sẽ coi con như con ruột.”
Sức khỏe của con gái bà chính là thứ cản trở lớn nhất, giao cô cho nhà họ Trần, bà mới có thể yên tâm.
“Con biết, mẹ.” con ngươi cô đen nhánh, ngoan ngoãn gật đầu.
“Bé,” Dung Lam suy nghĩ một chút, vuốt mái tóc dài mềm mại của con gái, nhẹ giọng nói: “Mẹ cho con đi học đại học, chính là muốn con có thể làm được điều mình thích, từ trước đến nay con luôn rất tinh tế, nhưng con cũng không thể ở nhà mãi được, tương lai con vẫn có cuộc sống tốt đẹp, hiện tại sức khỏe con đã ổn định hơn rồi, con có thể thử đi tiếp xúc rồi kết bạn với mọi người.”
“Tháng sau trở về, chúng ta sẽ gặp mặt nhà họ Trần để bàn bạc hôn lễ của con với A Diễm, hôn lễ của hai đứa sẽ được tổ chức vào hai năm sau.”
“Dù hiện tại hay sau này, nếu con có suy nghĩ gì thì cứ nói với mẹ, ba mẹ với các anh con sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc cho con, chỉ còn Nhuyễn Nhuyễn của mẹ sống tốt, mẹ có thể làm tất cả vì con.”
Hốc mắt Tô Sính nóng lên, đuôi mắt phiếm hồng: “Con cũng mãi yêu mẹ.”
“Con bé ngốc,” thấy mắt con gái phiếm hồng như thỏ con, Dung Lam buồn cười cọ cọ chóp mũi cô: “Mẹ yêu Nhuyễn Nhuyễn hơn nha.”
Bắc Thành, Bệnh viện quận.
Ánh đèn cam trong phòng lưu trữ chiếu xuống, Thẩm Thanh Tuyết ngồi dựa vào tường, trên chân là túi hồ sơ.
Giấy tờ vương vãi khắp nơi.
Anh ta dụi dụi mắt, ngáp một cái, bực bội nói: “Anh, không có.”
Từ sáng đến giờ, trừ buổi trưa đến buổi tối ở nhà ăn của bệnh viện, bọn họ đều xem tài liệu trong phòng lưu trữ.
Lão viện trưởng bảo bọn họ tìm lại đống túi giấy từ mười bảy năm trước, bọn họ lục tung cả lên, tìm được hồ sơ nhập viện và hồ sơ sơ sinh của mẹ anh ấy, nhưng của nhà họ Tô lại tìm mãi cũng không thấy.
Để tránh nguyên nhân đóng nhầm túi hồ sơ, Thẩm Nguyên Bạch đã lấy toàn bộ hồ sơ mười bảy năm trước ra kiểm tra.
Vẫn không thấy gì.
Lưng của Thẩm Nguyên Bạch dựa vào khung gỗ đã tê dại, đưa tay lên bóp chặt hai hàng lông mày.
Lão viện trưởng đứng ở cửa: “Nguyên Bạch, tìm được rồi sao?”
Thẩm Nguyên Bạch đặt tập hồ sơ cuối cùng xuống, nhẹ giọng nói: “Không có.”
Thẩm Thanh Tuyết xoa xoa hai chân tê dại, dựa vào bàn đứng lên, cáu kỉnh nói: “Vậy làm sao bây giờ? Không có cách nào kiểm tra nữa sao?”
Người đàn ông lắc đầu, anh cúi xuống nhặt hết hồ sơ bệnh án dưới đất lên, cho lại vào túi hồ sơ rồi niêm phong lại.