[Thập Niên 70] Đoàn Sủng Thiên Kim Thật

Chương 16: Chương 16: Không cám ơn (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nghe thấy bọn họ đều muốn đào góc tường của mình, Trần Diễm, vẫn luôn không nói gì lười biếng mở miệng: “Anh, còn nhớ rõ hai nhà chúng ta còn có hôn ước không?”

Tô Sách nheo mắt: “Cậu là ai chứ?” Tám đời không mở miệng, vừa mở miệng đã đòi hỏi rồi.

Anh ta vẫn không quên ai là người nói xui xẻo lắm mới có một người anh vợ như em gái anh ta đâu.

Trần Diễm cười, không lên tiếng nữa.

Tô Sính híp mắt lại, bưng nồi cơm đã nấu xong ra ngoài.

“Anh,” Thẩm Thanh Tuyết đứng ở bên cạnh nhìn nhìn, ma xui quỷ khiến mở miệng: “Em gái cậu là em gái ruột sao?”

Vừa nói ra chính anh ta cũng cảm thấy hoang đường, không phải cũng giống ba phần sao? có thể chứng minh gì chứ? Xong rồi, lại sắp bị đánh rồi.

Quả nhiên, Tô Sách lạnh lùng giơ nắm đấm: “Cút!”

Khi cách mặt hai cm, anh ấy mới dừng lực lại, giọng điệu không mấy dễ chịu: “Rốt cuộc cậu có ý gì?!”

Trong đầu Thẩm Thanh Tuyết chợt lóe lên, anh ta nói: “Chỉ là cảm thấy cậu có hơi xấu xí, còn em gái Tô lại quá xinh đẹp, hai người không giống anh em ruột.”

“Ồ,” hai người thường xuyên đánh nhau, sắc mặt Tô Sách tái đi, cũng không nghĩ ngợi rút tay về: “Vậy cậu là chưa thấy ba tôi, ông ấy còn xấu hơn.”

Thẩm Thanh Tuyết im lặng một lát rồi nói: “Gặp qua rồi.”

“Hửm?” Tô Sách liếc anh ta.

“Lần trước đánh nhau với cậu, bị mẹ tôi xách đến xin lỗi em gái Tô.” Anh ta nghiêm túc nói: “Cậu với chú Tô cũng giống nhau thật đấy.”

Thiếu chút nữa Tô Sách lại đánh thêm một quyền nữa.

Tô Sách hiểu ra, Thẩm Thanh Tuyết cần phải bị xử lý.

Gần bảy giờ, Dung Lam và Tô Định Bang lần lượt trở về, bây giờ đang là giữa hè, trời đã tối muộn, bên ngoài vẫn còn khá sáng.

Nhìn thấy trong sân nhiều người như vậy, Dung Lam sửng sốt một chút, sau đó cười hỏi: “Sao lại mang chén đĩa ra đây vậy? Bàn đá nhỏ quá không thể ngồi.”

Nhà bọn họ năm người, cộng thêm Trần Diễm, Thẩm Thanh Tuyết, Triệu Đồ, Vệ Cát, tổng cộng là chín người.

Trai cao chân dài, không thể ngồi vừa được.

“Bên ngoài mát hơn.” Tô Sách bưng nồi tre ra, đặt lên cọc gỗ bên cạnh: “Ba, chúng ta có nên tranh thủ thời gian dựng giàn hoa leo không? “

Tô Định Bang vào phòng bếp rửa tay đi ra, cởi khóa kỷ luật, ngồi xuống băng ghế đá: “Hai ngày nữa, ba sẽ mượn cưa của quân khu, đi về phía sau núi khiêng hai cây về.”

Tô Sính bê bát đũa đi ra, nghe bọn họ nói vậy khóe miệng bất giác nhếch lên: “Đó không phải là giàn trồng cây nho sao?”

“Đương nhiên có thể, không phải con còn thích trồng hoa trồng cây sao? Lát nữa ba với các anh con cắt tỉa xung quanh rồi lấy một ít đất.”

“Cám ơn ba ba.” Cô cười đôi mắt như trăng lưỡi liềm, giọng điệu ngọt ngào mềm mại.

Tô Định Bang lắc đầu: “Con gái ngốc.”

“Đừng đứng nữa, đói chưa? Ăn đi.”

Dung Lam tìm trong nhà mấy chiếc chiếu, đặt vào khe giữa các ghế đá: “Ngồi với nhau đi, bây giờ tối gió mát lắm”.

Các chàng trai tay dài, ngồi xa cũng không lo không gắp được thức ăn.

Triệu Đồ cũng không đợi được lâu, với lấy bát đũa: “Dì Tô vậy là không hoan nghênh cháu sao?”

Dung Lam cười: “Ăn đi.”

Trần Diễm, Thẩm Thanh Tuyết, Vệ Cát cũng đã ngồi xuống, Tô Ngừ cũng đã bắt đầu ăn.

Bởi vì có thêm bọn họ nên cô có nấu thêm vài món vào buổi tối.

Cà tím kho, rau xào, măng hun khói và thịt xông khói, nấm sò hoàng đế xào, một đĩa xúc xích đỏ thái lát.

Buổi tối Tô Định Bang thích uống chút rượu, Tô Sính còn đặc biệt chiên đậu phộng, làm salad đậu hũ.

Triệu Đồ huých khuỷu tay vào người bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Anh à, anh thật may mắn.”

Trần Diễm liếc anh ta một cái: “Không phải cậu thích lạp xưởng sao, không ăn sẽ hết đấy.”

Anh ta ngừng nói ngay lập tức và ăn trong im lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.