Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Sính vừa định lắc đầu, liền nghe Dung Lam nói: “Đi đi con, đừng ở nhà mãi, sân bóng rổ phía sau cũng không xa, nếu không thoải mái có thể về.”
Cô do dự một lát, cuối cùng vẫn gật đầu.
Đi theo anh trai trên con đường đá xanh, cô ngước nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt.
Triệu Đồ thật sự đã đến hợp tác xã cung ứng và tiếp thị để mua soda hương cam cho cô, chỉ có cô mới có.
Cố ý lấy chai để ở nhiệt độ thường.
Trên sân bóng rổ, Tô Sính cầm chai soda thủy tinh màu cam đứng ở lan can bên cạnh, gió thổi làm váy trắng của cô khẽ đung đưa.
Nhìn các chàng trai vừa chơi bóng vừa cười đùa, cô đứng một lúc thấy hơi mệt nên định ngồi xuống.
Trần Diễm quay đầu lại nhìn thấy thân hình mảnh khảnh của cô, anh đi qua, cởi áo sơ mi của mình ra, bên trong chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ trắng.
Anh tùy ý cuộn nó lại rồi đặt lên bậc thang.
“Mặt đất lạnh.”
Tô Sính ngước mắt nhìn anh, rồi sau đó nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
“Cảm ơn cái gì?” Trần Diễm nhướng mày.
“… Cảm ơn anh.”
Trần Diễm rũ mắt, nhìn thấy trên vành tai trắng nõn của cô có một nốt ruồi màu đỏ.
Yết hầu anh khẽ cử động, anh có một suy nghĩ muốn sờ lên đó.
Hơi thở của anh gần trong gang tấc, Tô Sính không tự giác lui ra phía sau một bước.
Trong bóng đêm thân hình của cô càng thêm yếu đuối, chàng trai cao lớn trước mặt cô như đang áp chế cô vậy.
Tô Sách không vui, anh ta ném quả bóng qua: “Làm gì đó? Lại bắt nạt A Nhuyễn nhà tôi à?!”
Quả bóng đập vào lưng anh, nhưng Trần Diễm vẫn không dao động.
Nhìn đuôi mắt phiếm hồng có hơi lúng túng của cô, đầu lưỡi anh chạm vào vòm miệng, bỗng nhiên cười ——
“Không cần cảm ơn.”
Thẩm Thanh Tuyết lại nhặt bóng, nghiêng người vô tình liếc nhìn cô gái vừa đáng yêu vừa đáng thương này.
Cả người anh ta cứng đờ, quả bóng trong tay lại rơi xuống đất, bật lên mấy cái rồi lăn vào trong một góc.
“Thẩm Thanh Tuyết,” thấy tay anh ta run, Tô Sách chậc một tiếng: “Ăn chưa no à?”
“Lão Thẩm cậu không thể như thế nha, ngay cả thuốc cũng không bồi bổ được.” Triệu Đồ cũng cười hì hì trêu chọc.
Thẩm Thanh Tuyết coi như không nghe thấy, chủ im lặng nhìn Tô Sính.
Thảo nào cứ cảm thấy quen quen, đôi mắt đào hoa này giống hệt anh trai Thẩm Nguyên Bạch của anh ta!
Anh ta cảm thấy bản thân muốn điên rồi.
Mấy trận bóng tiếp theo tinh thần Thẩm Thanh Tuyết đều mất tập trung, cũng may những thanh niên khác trong khu tập thể nghe tin chạy đến nên vẫn giành được chiến thắng.
Anh nhìn cô gái nhỏ lanh lợi đang cầm chai nước ngọt ngồi bên cạnh quả bóng rổ ngẩn người, trong lòng lo lắng rối bời.
Anh chào hỏi người bạn bên canh một tiếng rồi nói: “Tôi hơi mệt, đi về trước.”
“Cậu đúng là yếu ớt quá nha...” Có người hay nói giỡn chọc ghẹo một câu.
Những gì người khác đang nói phía sau anh hoàn toàn không nghe vào, một mạch chạy về nhà, đụng trúng vào Thẩm Kiều đang chuẩn bị đi ra ngoài.
“Anh!” Thẩm Kiều bị đau, ôm đầu: “Anh làm sao vậy! Vội vội vàng vàng.”
Thẩm Thanh Tuyết nhăn trán, cẩn thận xem xét các đường nét trên khuôn mặt của cô.
Từ nhỏ đến lớn, mấy thím trong khu tập thể đều nói anh và em gái không hề giống anh em sinh đôi một chút nào, chẳng có nét nào giống nhau cả. Người trong nhà cũng không thèm để ý bởi vì anh với anh cả Thẩm Nguyên Bạch cũng chỉ giống nhau có sáu phần, mũi miệng hình dáng khuôn mặt thì đều giống mẹ, rất thanh tú.
Thẩm Kiều thì ngược lại, không giống ba cũng không giống mẹ, bề ngoài rất bình thường, có thể nói một tiếng dễ nhìn, nhưng không được như hai người anh trai.
Khi còn nhỏ trong khu tập thể cũng có người thím ở sau lưng bàn tán chuyện này, bị Thẩm Kiều nghe được, khóc lóc chạy về nhà, mẹ nói em ấy lớn lên giống cậu út.