[Thập Niên 70] Đoàn Sủng Thiên Kim Thật

Chương 46: Chương 46: Không mặt mũi (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Vì những lời nói đó mà cô cũng hỗ trợ kha khá tiền cho nhà ngoại, đến bây giờ cũng cảm thấy những lời đó không sai.

Từ Tú ngồi xuống tán gẫu với anh và chị dâu, cô nháy mắt với chồng bảo anh ấy đi dọn dẹp phòng.

Tô Thuần không suy nghĩ nhiều, gãi gãi đầu rồi đi vào phòng tạp vụ.

Bỏ hết đồ đạc ra, mang hai băng ghế vào rồi đặt một chiếc ván giường lên trên là có thể ngủ được rồi.

Tô Thuần làm xong những việc này bèn đi vào phòng lấy chăn gối trong tủ ra, hoàn toàn không để vợ phải động tay đến.

Lão phu nhân ngoài cửa cũng đã quen sai khiến đàn ông rồi nên cũng không thấy có vấn đề gì, chú tâm vào nghe chị em dâu nói chuyện.

Đứa con ngốc nghếch của cô ấy không biết rằng đây là cố tình đuổi anh ta đi, may là mẹ anh ta vẫn luôn để mắt đến.

“ …Em gái.” Quả nhiên, Tô Thuần vừa rời đi người đàn ông kia đã thoải mái hơn hẳn rồi xoa xoa tay, nói: “Cháu trai em sắp kết hôn, tiền của hồi môn cho nhà gái vẫn còn hơi thiếu, em có thể cho anh mượn một ít tiền được không, hai năm nữa thằng bé sẽ trả lại cho em.”

Từ Tú thấy chị dâu ở bên cạnh cầm chén trà không nói gì, chắc chắn là do cô ta xúi giục.

Cô ấy cười lạnh trong lòng một cái rồi nói: “Anh, nếu đó thật sự là cháu trai em thì số tiền này em sẽ cho luôn, không cần trả. Nhưng hai người lại đến một nơi không thân thích gì để nhận nuôi một đứa trẻ, bảy tám tuổi mới đưa về nhà, bây giờ nó trưởng thành rồi sẽ không nhớ đến cha mẹ ruột của nó sao? Bây giờ hai người cưới vợ cho nó, sau này nó chạy về phụng dưỡng cha mẹ ruột rồi mặc kệ hai người thì sao đây?”

“Không thể như thế được.” Người đàn ông kia hơi dao động: “Bình thường đứa trẻ đó đối xử rất tốt với bọn anh.”

“Đối xử với hai người rất tốt sao? Tiền trợ cấp em gửi về hai người đều để cho nó đúng không? Lớn rồi vẫn còn chơi bời lêu lổng, không đi làm công nhân cho đội sản xuất, chỉ biết sống dựa dẫm vào ba mẹ.”

Từ Tú thấy anh ta lay động rồi bèn được nước lấn tới: “Anh, anh phải chú ý một chút, năm đó anh nhận nuôi đứa trẻ này, cha mẹ nó bảo sẽ không bao giờ qua lại với nó nữa, lỡ họ lén lút đi gặp nhau mà anh không biết thì sao? Anh cần phải nhìn xa trông rộng hơn đi.”

Anh ta rơi vào trầm tư, người phụ nữ ngồi cạnh tuy trong lòng khó chịu nhưng cũng không nói được gì.

Lão phu nhân kiễng chân ngoài cửa, áp tai vào để nghe cũng không thể tin được, đứa con trai mà vợ chồng anh cả cô ấy đang nuôi không phải con ruột sao?!

Từ Tú chưa nói chuyện này với bà ấy bao giờ!

“Em gái, bọn chị không định mượn nhiều đâu, chỉ cần hai trăm đồng và phiếu mua ba mươi cân lương thực, mua thêm ít đồ cho nhà gái, mua cả đồ đạc trong nhà, sớm muộn gì sau này cũng sẽ trả em mà.”

“Chị dâu, sao chị nói dễ nghe vậy.” Từ Tú nói với giọng không quá quyết liệt, cô khách sáo nói: “Chị vừa mở miệng ra là đã muốn mượn một năm tiền lương của vợ chồng em, vậy bọn em lấy gì để ăn đây? Đã vậy còn muốn phiếu mua ba mươi cân lương thực, ai mà có nhiều thế chứ?”

Trong tay cô giờ chỉ có hai mươi phiếu lương thực, còn lại đều là của chú nhỏ gửi về.

“Em không có thì hai em rể của em có.” Người phụ nữ kia thở dài: “Anh em nhà họ Tô ấy, anh cả làm trong nhà máy nước, cậu hai thì đang đi bộ đội, cậu ba làm ở viện nghiên cứu khoa học, cả hai người họ đều có sự giúp đỡ của em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.