[Thập Niên 70] Đoàn Sủng Thiên Kim Thật

Chương 12: Chương 12: Một cành hoa lê, mùa xuân mang mưa (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nhớ lại những lời nghe được lúc sáng, cô cảm thấy có chút mất mát.

Đột nhiên, một âm thanh tương tự như tiếng cành cây gãy vang lên, một bóng đen lướt qua cửa sổ và đáp xuống bệ cửa sổ.

Cô sửng sốt một lúc rồi đứng dậy cẩn thận mở cửa sổ.

Con mèo con màu trắng sữa đang ngồi xổm bên bệ cửa sổ, nghiêng đầu nhìn cô.

Tô Sính ngập ngừng đưa tay ra, cái đầu đầy lông của mèo con cọ nhẹ vào lòng bàn tay cô, phát ra tiếng “meo meo“.

Ánh mắt của cô dịu dàng: “Em là mèo nhà ai vậy? Có đói bụng không? Chị tìm cho em chút gì ăn được không?”

Con mèo nhỏ liếm ngón tay, nhỏ giọng thút thít, trong bóng tối con ngươi màu lam sáng ngời, nhìn thẳng vào nàng.

Tô Sính cười, nhẹ giọng nói: “Vậy em chờ chị chút.”

Nhà họ Trần, Trần Thế đang tìm đi tìm lại mèo.

“Anh ơi! Không biết Tiểu Quai lại chạy đi đâu rồi.”

“Ồ,” Trần Diễm cởi trần ngồi trên sô pha, tay kia bôi thuốc lên vết thương, thản nhiên nói: “Đến kỳ động dục rồi.”

-

Ngày hôm sau, buổi tối.

Hoàng hôn sáng rực trên bầu trời như ngọn lửa.

Mấy cậu con trai nhận nhiệm vụ đi từng tốp đến quân khu, Triệu Đồ có cái mũi thính nhất, ngửi ngửi: “Bánh bao của ai thơm thế! nhân thịt?”

Oa Oa Liểm xoa xoa mũi: “Thơm quá, hình như có mùi sườn hầm nữa.”

Ngoài quân khu có một hợp tác xã cung ứng và tiếp thị, các chị dâu không thiếu vé thịt nên thường đến đó xẻ thịt, nhưng hợp tác xã cung ứng thiếu nguồn cung nên đành phải xếp hàng từ sáng sớm.

Không nhiều người mua được thịt, nhưng sườn ngon hơn thịt nhưng lại không ai thèm mua.

Thêm chút tiền là mua được thịt, ai còn ăn xương chứ.

Triệu Đồ thấy không ai trả lời, anh ta cười khẩy: “Còn giấu giếm với bạn bè sao? Dù nhà ai cũng đừng trách tôi xách nồi đi nha.” Mùi thơm thật là hấp dẫn.

Bọn họ cùng nhau lớn lên, cùng đi ăn chỗ này, đi chỗ kia, nên anh thường không ngại trêu đùa.

Trần Diễm không quá quan tâm: “Muốn ăn gì cũng được, dù sao cũng không phải của nhà cậu.” Anh biết mùi vị cơm mẹ anh nấu, chưa từng có anh em nào dám ăn lại nữa.

Nhà Triệu Đồ thì khỏi cần nghĩ, mẹ anh ta chỉ làm được kim chi, dưa muối, nhà Trần Diễm thì khá hơn, quê anh thích ăn lẩu cay, đậm đà, mùi vị món ăn cũng vừa miệng.

Tất cả đều tập trung vào Tô Sách.

Từ khi có người nhà họ Tô đến, vừa đến giờ ăn liền tràn ngập hương thơm.

Sau trận chiến ngày hôm qua, hôm nay bọn họ vẫn là bạn tốt sau khi cùng nhau huấn luyện trong quân đội.Tình bạn thật đơn giản và trong sáng.

Tô Sách thấy bọn họ xông lên, gãi gãi đầu ngượng ngùng nói: “Em gái em nói buổi tối làm thịt cuộn sốt, ăn ngon lắm sao? Tôi ngửi quen rồi, không có cảm giác lắm. “

“Ồ.” Anh giả vờ khịt mũi: “Đáng lẽ nên hầm xương trong nước sốt, huống chi, lò củi này nấu cũng rất tốt.”

Thấy khóe miệng anh ta nhếch lên điên cuồng và vẻ tự hào không thể che giấu trên mặt anh ta, những người khác tỏ ra khinh thường, lần lượt chỉ ngón tay giữa vào cậu ta, nghiến răng nghiến lợi——

“Vãi!”

Không giả bộ thì chết à, họ Tô kia.

Đến tối, mèo của nhà họ Trần lại chạy mất.

Trần Diễm vốn dĩ không muốn quan tâm, không phải mèo thích chạy lung tung sao? Nhưng thằng nhóc Trần Thế này phiền phức quá, van xin mãi, nhất định đòi anh phải đi tìm con mèo.

“Anh! Em muốn Tiểu Quai! Buổi tối không ôm nó ngủ, em sẽ sợ.”

Trần Diễm có chút tò mò: “Năm nay mày mười một tuổi rồi đấy? Buổi tối ngủ một mình vẫn sợ sao?”

“Em mặc kệ, em muốn Tiểu Quai!” Trần Thế đẩy anh ra cửa: “Chúng ta chia nhau đi tìm đi.”

Mộ Yên nghe thấy tiếng bầm bầm khó chịu của con trai, bà xua tay: “A Diễm, con dẫn em con đi tìm Tiểu Quai đi.”

Trần Diễm thản nhiên gật đầu: “Con biết rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.