Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Sách cũng biết những chuyện này, anh nói sang chuyện khác: “Nhắc tới cũng kỳ, buổi sáng mấy hôm trước Thẩm Thanh Tuyết không biết trúng tà gì, chặn con với A Ngự ở cửa khu tập thể gia đình quân nhân.”
“Lại đánh nhau?” Quả nhiên, lực chú ý của Dung Lam lập tức bị phân tán, Tô Sính cũng ngẩng đầu, lo lắng nhìn anh mình.
“Không có không có, chỉ là cậu ta hình như rất kỳ lạ.” Tô Sách cũng buồn bực, anh chọt chọt em trai đang gặm chân vịt: “Em nói đi.”
“...A.” Tô Ngự mơ hồ nói: “Chính là… Chính là cậu ta nói cậu ta cảm thấy con cao hơn cậu ta, nói con với cậu ta sinh cùng một ngày, hỏi con có phải sinh ra sớm hơn cậu ta hay không mà tại sao lại cao hơn cậu ta.”
“Cậu ta nói cậu ta sinh ra vào buổi sáng, lúc sáu giờ hơn, con nói con sinh vào chín giờ tối. Mẹ, con nhớ không sai chớ ?”
Từ trước tới giờ Tô Ngự là một người vô tâm, đối với những chuyện này cũng không suy nghĩ nhiều, cứ như vậy nói ra.
Sắc mặt Dung Lam đột nhiên tối lại, ánh mắt liếc qua bên cạnh nhìn chồng mình.
Tô Định Bang lắc đầu thật nhẹ, bình tĩnh nói: “Đúng vậy, con sinh lúc chín giờ hơn. Cậu ta còn hỏi gì nữa không ?”
“Dạ hết rồi.”
Tô Sách ăn no, dựa người ra sau đánh ợ một cái: “Con cảm thấy cậu ta rất lạ, ánh mắt giống như bị mù rồi, rõ ràng cậu ta cao hơn A Ngự một chút.”
Tô Ngự suy nghĩ một chút, cũng gật đầu: “Đúng thế.”
Một lát sau, cậu còn nói: “Con phát hiện lúc có em gái ở đó, cậu ta luôn nhìn về phía A Nhuyễn, ngày đó ở phòng bếp cũng là như vậy, không phải cậu ta có tâm tư gì đó với A Nhuyễn chứ?”
Tô Sách vỗ đầu một cái: “Đúng, con cũng nhớ tới, hôm đó không phải con dẫn A Nhuyễn tới sân bóng sao, Thẩm Thanh Tuyết vốn đang bình thường, thấy Trần Diễm và A Nhuyễn nói chuyện liền mất tập trung, chỉ một lát sau đã bỏ đi.”
“Nói bậy bạ gì đó!” Dung Lam liếc thấy ánh mắt con gái mờ mịt luống cuống, trầm giọng quát lên: “Đừng ăn nói lung tung trước mặt em gái, ăn no thì lo dọn bàn rửa chén rồi ngủ trưa đi, cả ngày rảnh rỗi quá mà.”
Chú thích * : Cá thơm thịt thái sợi là một món ăn nổi tiếng của Tứ Xuyên, Trung Quốc, được làm từ ớt ngâm, gừng, tỏi, đường và thịt heo xào giấm.
Hai vợ chồng nhà họ Tô cùng nhau trở về phòng “Ầm” một tiếng, cánh cửa đột nhiên đóng lại.
Tô Ngự không hiểu ra sao: “Đây là làm sao vậy? Em nói gì sai à?”
“Không phải em chẳng lẽ là anh“. Tô Sách vỗ đầu cậu: “Ngu ngốc, dọn bàn đi, anh lên ngủ một chút, buổi chiều còn có nhiệm vụ.”
“Ừm.” Tô Ngự thấy bóng dáng anh mình sắp biến mất ở góc cầu thang, một lúc sau mới ý thức được: “Không được, chiều nay em cũng có huấn luyện mà.”
“Anh, để em dọn dẹp cho.” Tô Sính hoàn hồn, nhớ tới ngày đó ở sân bóng rổ, người thanh niên cao lớn nói với cô đừng lúc nào cũng buồn bực ở nhà, phải ra ngoài đi dạo nhiều hơn: “Vừa vặn rửa chén xong em đi trạm dược liệu một chuyến.”
“Không cần, không cần đâu, để anh.” Tô Ngự vội vàng đứng dậy tranh thủ dọn dẹp bàn.
-
Trong phòng ngủ, hai vợ chồng ngồi ở bên giường, chân mày Dung Lam nhíu chặt.
“Có phải thằng nhóc nhà họ Thẩm nghe được tin tức gì rồi hay không, biết bé cưng không phải con ruột của chúng ta?”
“Không thể nào.” Tô Định Bang nhíu mày: “Không phải cậu ta hỏi giờ sinh của A Ngự sao?”
“Chúng ta nói với bên ngoài A Ngự và bé cưng là song sinh, hỏi A Ngự chẳng khác nào hỏi bé cưng hay sao? Năm đó có không ít bác sĩ biết em chỉ sinh ra một đứa con.”
“Bệnh viện huyện cũ đã di dời xây dựng lại, bác sĩ năm đó cũng phân tán ra các nơi, muốn điều tra cũng không biết bắt đầu từ đâu.” Tô Định Bang an ủi vợ: “Có thể thật sự chỉ là hỏi giờ sinh, hai đứa nhỏ họ Thẩm kia không phải cũng sinh cùng ngày với A Ngự sao, thằng nhóc nhà họ Thẩm gặp bé cưng chưa được mấy lần, làm sao có thể nghi ngờ nó không phải là con ruột nhà chúng ta chứ.”