Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chị dâu Từ nở một nụ cười miễn cưỡng, đợi hai vợ chồng cô đi rồi bèn đóng “rầm” cửa lại.
Cô ta ngồi ở cuối giường thở hổn hển, nhìn người đàn ông trước mặt mình chỗ nào cũng không thấy hài lòng: “Anh nhìn em gái của anh đi, cả mấy người nhà này nữa, chẳng tôn trọng chúng ta chút nào!”
Anh cả Từ vẫn đang suy nghĩ về những lời em gái nói.
Phải rồi, nếu đứa con trai nuôi của nhà này vẫn còn thương nhớ với cha mẹ ruột thì sao, vậy chẳng phải anh ta đang giúp cưới vợ cho con người ta sao?
Trong lòng anh ta cũng cảm thấy hơi khó chịu: “Nếu như năm đó chúng ta nhận nuôi đứa bé của bác sĩ Diệp ở bệnh viện huyện thì đã không có nhiều vấn đề như bây giờ rồi, còn có thể kiếm thêm một ít lễ vật cho gia đình, khó ở chỗ là phải tuyển con rể.”
“Đứa bé đó như thế nào, chẳng phải anh là người biết rõ nhất sao? Cả người tái nhợt, nhìn là biết có nuôi cũng không sống được, thở ra thì nhiều hít vào thì ít, thật xui xẻo! Bác sĩ Diệp kia cũng không phải loại người tốt đẹp gì, còn nói đó là con của em gái cô ta, lúc đó em đứng ở ngoài phòng sinh, lúc đưa đứa nhỏ ra cũng không phải bộ dạng sắp chết như vậy.”
Chị dâu Từ nói rất hùng hồn, dù sao thì phòng tạp vụ này cũng cách rất xa nên không sợ bị người khác nghe thấy.
“Ý em là sao? Đứa bé đó không phải của bác sĩ Diệp à?”
Lúc trước hai người họ đến bệnh viện để khám bệnh, khi biết cả hai không thể có con được thì rất nản chí.
Bác sĩ khám bệnh cho họ có đề xuất rằng họ có thể nhận nuôi một đứa trẻ.
Cả hai vợ chồng như có được thêm một tia hy vọng, nhưng tiếc là họ không biết cách, bác sĩ Diệp bỗng nhiên tìm đến họ rồi nói em gái cô ấy sinh được ba cô con gái, sợ rằng lần này lại tiếp tục là con gái, nhà cô ấy không nuôi nổi nên nghĩ cách nhờ họ nuôi giúp.
Vợ chồng nhà anh cả Từ vừa nghe được có con để nhận nuôi thì mặc kệ là nam hay nữ, chỉ muốn nhanh chóng đưa về nhà.
Hơn nữa đứa trẻ này vừa mới sinh, chưa có ý thức, nếu cứ ở cạnh bọn họ cho đến khi lớn thì chẳng phải cũng giống như con ruột của họ sao? Sau này hai vợ chồng họ cũng có thể nương tựa vào đứa trẻ đó.
Khi biết em gái của bác sĩ Diệp sắp sinh con, chị dâu Từ bèn lén đứng canh ở ngoài gần hai tiếng đồng hồ, sau khi bên trong có tiếng khóc lớn thì thấy bác sĩ bế đứa bé đi tắm rửa sạch sẽ.
Cô ta thấy vậy thì chắc chắn rằng đứa bé đó có rất khỏe mạnh, sau này sẽ rất dễ nuôi.
Nhưng khi bác sĩ Diệp bế đứa bé đến đưa cho cô thì đứa bé không cử động, cô cũng chỉ nghĩ rằng nó đang ngủ.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, cô mới cảm thấy có gì đó không đúng, hình như đứa bé này không còn thở nữa, cô bèn mở chăn ra xem thì thấy cơ thể đứa bé tím tái, sau lưng còn có vết bớt giống như trăng lưỡi liềm, hoàn toàn không giống đứa bé mà cô nhìn thấy trong phòng sinh.
Sợ đứa bé chết trong tay mình, cô ta bèn ném thẳng nó vào thùng rác lớn ở bên cạnh bệnh viện.
Anh cả Từ ngồi ở đối diện bệnh viện thấy cô tay không đi ra nên tưởng bác sĩ Diệp đã đổi ý, anh còn đang định hỏi tại sao thì vợ nói có lẽ đứa trẻ đó sắp chết rồi.
Hai vợ chồng họ sợ bị phát hiện, cả đêm đi tàu hỏa về nhà, không chào hỏi bất kỳ câu nào với nhà họ Tô.