Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô thấy thế thì nói: “Vậy chúng ta giơ tay biểu quyết nhé. Đầu tiên là đồng ý, 1,2,3... có 9 người, ai phản đối? 1,2,3... 5 người! Dựa theo nguyên tắc thiểu số phục tùng đa số, chúng ta thêm quy tắc này vào trò chơi nhé!”
“Hu hu hu —”
Tống Thành, Lý Nam vừa mới bước vào nhà đã nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết của Tống Đường.
Lý Nam nở nụ cười: “Con gái chúng ta khóc mà cứ như đang véo von hát ấy!”
Tống Đường khóc lóc nửa ngày, nghĩ mãi không ra, đã sáu giờ mười lăm rồi, sao vẫn chưa có người về an ủi cô chứ!
Giọng cô lớn đến mức ba mẹ vừa bước vào nhà đã có thể nghe thấy rồi.
Không được, cô phải ra ngoài kiểm tra tình hình, không thể để bản thân khóc trong vô vọng được.
Vừa mới đi ra ngoài, thì thật bất ngờ, ba mẹ cô đang ngồi xổm trong sân chơi hoa.
Tống Thành thấy Tống Đường đi ra thì “ân cần” hỏi han cô: “Con gái, con có muốn chơi cùng không?”
Tống Đường nắm chặt nắm đấm nhỏ, tức chết rồi tức chết rồi, cô khóc thương tâm như vậy, ba mẹ cô thờ ơ không thì không nói, còn có tâm trạng ngồi đây chơi hoa.”
Rốt cuộc là do cô tính sai rồi!
Lúc này, nước mắt của Tống Đường lập tức chảy ra!
Chưa kịp có sấm sét mà đã ở trong trạng thái mưa to!
Tống Thành và Lý Nam nhìn nhau, tiêu rồi, trêu đến mức con bé khóc rồi.
Ai đi dỗ đây? Tống Thành dùng ánh mắt hỏi vợ.
Lý Nam xòe tay ra, ý nói kéo búa bao, ai thua thì phải đi.
Tống Đường: “...”
Tống Thành ra kéo, Lý Nam ra búa, Tống Thành thua.
Anh kéo khóe môi, hét lớn: “Không được, thêm hai ván nữa đi, ba ván ai thắng hai ván thì mới thắng chung cuộc.”
Tống Đường: “...”
Cô hát ở trong lòng: mưa băng lạnh lẽo rơi xuống trên mặt cô, nước mắt ấm áp hòa với cơn mưa lạnh... anh như đao phủ phản bội em, tim em như bị chém thành trăm mảnh vụn.
Tống Thành thấy Tống Đường bụm mặt lắc mông chạy đi, giống như đã tan nát cõi lòng, anh vội bỏ chậu hoa chạy vào nhà.
“Con gái, con đừng tức giận, ba sai rồi!.” Tống Thành dỗ dành, đeo vòng hoa lên lưng: “Con xem ba lấy dây trói mình tạ tội rồi, con đừng khóc nữa.”
Tống Đường suýt nữa đã cười ra tiếng, nhưng đã nhanh chóng kiềm chế lại, cô cũng không phải dễ dỗ như vậy, vì thế cô lại quay đầu ra chỗ khác một cách kiêu ngạo.
Chẳng ai hiểu con gái bằng ba, Tống Thành thấy con gái nhà mình cũng thật mê diễn: “Con lau nước mũi trước đi, chảy hết xuống cằm rồi kìa.”
Tống Đường là đứa nhỏ yêu thích sạch sẽ, nghe vậy, cô lập tức lấy tay sờ, căn bản không có chảy xuống cằm!
Hừ!
Cô lao vào trong vòng tay của Tống Thành, hung hăng lau nước mũi lên quần áo Tống Thành.
Tống Thành xoa ấn đường, anh trợn mắt nhìn Tống Đường: “Con phải giặt quần áo cho ba đấy!”
Lúc này Tống Đường đã hết giận, cô cười toe toét như một đứa trẻ ngoan.
Tống Thành thay quần áo xong thì hỏi cô: “Nói đi, có chuyện gì?” Con gái mình có cái nết thế nào anh có thể không biết sao, gào to như vậy thì chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi: “Cười ngu ngốc như vậy, ai không biết còn tưởng nhà chúng ta ôm nhầm con chó Shih Tzu về.”
“Ba ơi, con bị bắt nạt.” Tống Đường tỏ vẻ đáng thương nhìn Tống Thành.
Tống Thành im lặng vài giây, trong mắt anh lộ ra vẻ hoài nghi: “Thật sao?” Con gái anh mà cũng bị bắt nạt sao? Con gái anh chính là kiểu người nếu bị chó cắn còn có thể cắn lại nó mấy cái đấy!
Tôi không tin.jpg.
Tống Đường: “...”