Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chờ đến lúc ngồi xuống, con bé đã nhìn về phía đài chủ tịch, một dãy bàn màu đỏ, phía sau là biểu ngữ có nội dung - Hội nghị bình chọn “Mô hình sản xuất” lần thứ 19 của cục khai thác.
“Ba sẽ lên đó diễn thuyết sao?”
Tống Đường hỏi Lý Nam.
“Đúng vậy.” Lý Nam gật đầu, bà móc ra từ trong túi một vốc hạt hướng dương: “Lần này làm hoành tráng quá.” lần trước chỉ đọc bản thảo một, bỏ phiếu sau đó công bố kết quả.
Tống Đường âm thầm không khỏi, long trọng như vậy, xem ra lãnh đạo cũng tham dự.
Cô vừa định quay qua nói chuyện cùng Lý Nam thì phát hiện Lý Nam đang cắn hạt hướng dương.
Lý Nam nhìn đôi mắt chờ mong mở to của con gái, chỉ lo ăn quên mất con gái, bà vội vàng hỏi Tống Đường: “Này, con ăn đi.”
Tống Đường: “...”
Lý Nam Bỏ hạt hướng dương vào tay Tống Đường, nói vài chuyện vụn vặt: “Thấy người phụ nữ ở giữa hàng thứ nhất tóc uốn từng lọn từng lọn kia không.”
Tống Đường nhìn về phía trước quả thật có một người phụ nữ tóc xoăn: “Thấy.”
“Cô ấy tên Hứa Mạnh, cũng rất mạnh mẽ, biết bắn súng, biết lái xe, có một lần cô ấy đi theo lãnh đạo tham gia một cuộc họp, đột nhiên có người xông vào, định ném gạch vào lãnh đạo.” Lý Nam hăng say kể: “Hứa Mạnh đoạt lấy cục gạch, đánh vào đầu người ngất ngay tại chỗ.”
Tống Đường xong hai mắt sáng lên, cô này... chị gái này ngầu ghê!
Lý Nam nói tiếp: “Cô ấy đang có kế hoạch thành lập một ủy ban công nhân nữ trong nhà máy, hiện tại cô ấy đang tuyển công nhân nữ từ nhiều bộ phận khác nhau.” Ban hậu cần đang lấy ý kiến công nhân nữ về việc tham gia uỷ ban này.
Tống Đường cân nhắc, công nhân nữ uỷ ban công nhân nữ, đây là một cơ hội tốt.
Cô kinh ngạc nhìn Lý Nam: “Mẹ, mẹ tham gia đi!”
Lý Nam bĩu môi: “Mẹ sao, để làm gì? Ai mà biết được liệu ủy ban công nhân nữ này có làm được gì không.” Quả thật có rất nhiều nữ công nhân trong nhà máy, nhưng ủy ban này còn chưa đâu vào đâu cả, để đảm bảo thì an phận trong bộ phận hậu cần là được rồi.
Tuy rằng ban hậu cần không phải bộ phận nòng cốt những công việc không nặng nhọc hơn nữa lại giản đơn, Lý Nam cảm thấy rất phù hợp với bà.
“Mẹ, mẹ chắc chắn làm được! COn Ta thấy dì Hứa Mạnh này năng chỗ!”
Lý Nam: “...” Thế mà lại gọi dì sao? Mặt bà tái nhợt nhìn Tống Đường.
Tống Đường muốn nói thêm thuyết phục mẹ cô. Chỉ thấy một người đàn ông bước lên đài chủ tịch, cầm mi-crô nói: “Thưa các đồng chí, mọi người bình tĩnh một chút mọi người đừng nóng vội, cuộc họp bình chọn sắp bắt đầu, lần này chúng ta có một nhân vật quan trọng tham dự, mọi người chờ một chút.”
Người đàn ông đó là Phó Giám đốc Tôn, Tôn Thục Hoa, sau khi nói xong, ông ta giải thích vài câu với nhân viên công tác ở hội trường, rồi rời đi.
Cấp dưới nghe nói như vậy có chút khó hiểu, lập tức trở nên xôn xao, nghĩa là lãnh đạo mới sẽ tham gia sao!
Tống Đường nghe mấy cô bên cạnh thầm thì nói cái gì lãnh đạo mới rất đẹp trai.
Cô ấy lắc đầu thầm nghĩ trẻ tuổi đẹp trai thì có gì hay ho, mài ra thành cơm ăn được sao, có quyền thế mới là tốt nhất.
Cô ngửa đầu mở to trợn to hai mắt tìm ba cô, muốn ba cô biểu hiện tốt hơn, đây chính là cơ hội hiếm có!
Lý Nam nhìn dáng vẻ nhìn tới nhìn lui của con gái mình, ghét bỏ chỉ tay giúp: “Ở đằng kia!” Bạch dài quá lưỡng đại con ngươi.
Còn nói: “Ba con lúc còn đi học chỉ học được cái thói chạy nhảy lung tung.”