Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lý Nam gật đầu: “Nhân tài xuất sắc như vậy, tất nhiên phải sử dụng cho ban nữ công.”
Mắt Tống Đường sáng lên: “Mẹ! Mẹ định tuyển cô ấy đến ban nữ công sao?” Cô bé nghiêng cái đầu nhỏ: “Con cảm thấy mẹ có thể để cô ấy làm trợ thủ của mẹ.”
Lý Nam nhướng mày lên, con gái cô đã đoán đúng suy nghĩ của cô.
“Con gái, con nói không sai, mẹ cảm thấy không nên vội xem tài liệu trước, có câu nói rất hay, càng nhiều người thì sức mạnh càng lớn, chờ tuyển được người tới, chúng ta lại bắt đầu.”
Tống Đường: “...”
Cô bé đặt một xấp tài liệu mới ở trước mặt Lý Nam: “Mẹ, mẹ có thể tuyển được hay không lại là hai chuyện khác nhau, cô Hứa Mạnh chỉ cho mẹ một tuần để xem hết, tập trung xem trước đi, đừng nghĩ viển vông.”
Lý Nam bĩu môi: “Mẹ biết rồi, biết rồi.”
Cô biết rõ là tuyển người rất khó khăn, nhưng muốn lừa gạt con gái một chút, nhưng con gái cô cũng không phải vừa.
Haizz.
Cô bé thật sự quá thông minh.
Trong lòng cô lại chế giễu: “Con gái cô thật giống một bà lão, suốt ngày càm ràm, lải nhải. Bây giờ mới năm tuổi mà đã như vậy, sau này còn thế nào? Có thể tìm được người yêu không?”
Cô đã biết rõ, có con gái cô ở đây, muốn lười biếng cũng không thể được.
Thế là nhận lệnh bắt đầu công việc, tập trung đến mức suýt bỏ lỡ cơm trưa.
Tống Thành đợi nửa ngày cũng không nhìn thấy vợ và con gái, trong lòng kinh ngạc, người đâu rồi? Bình thường hai người này ăn cơm rất hăng hái!
“Đến rồi, đến rồi đây!” Lý Nam chạy như bay đến.
Tống Đường thở hổn hà hổn hển theo ở phía sau: “Mẹ, chạy chậm lại đi.”
Tống Thành thấy con gái thở tới mức như vậy, lập tức ôm Tống Đường lại.
Tống Đường nghiêng đầu tựa lên người Tống Thành, thở không ra hơi nói: “Ba, hôm nay ba có chăm chỉ làm việc không? Con nói cho ba... Buổi sáng con và mẹ xem tài liệu suốt.”
Tống Thành: “...” Đã thở không được mà còn hỏi chuyện này sao?
Con gái anh vì muốn anh làm việc cho tốt nên thật sự là nhọc lòng mà.
Thức ăn hôm nay có cà tím xào, thịt heo xào bắp cải, thịt heo chiên giòn.
Tống Đường liếm môi: “Ba, thịt heo chiên giòn!”
Thịt heo chiên giòn của Cục Khai khoáng ăn cực kỳ ngon, ngon hơn cả nhà hàng quốc doanh bên ngoài, nhưng món này số lượng có hạn, chỉ thứ tư và thứ sáu mới có.
Lý Nam cũng thích ăn thịt này: “Đúng rồi, thịt heo chiên giòn, sáng nay dùng não quá mức, em phải bồi bổ thật tốt mới được.”
Tống Thành nói với đầu bếp: “Lấy hai phần thịt heo chiên giòn, một phần cà tím, năm cái bánh bao.”
Bánh bao hơi to hơn nắm tay, Tống Thành ăn hai cái, Lý Nam ăn hai cái, Tống Đường ăn một cái, có đôi khi Tống Đường ăn không hết, Tống Thành phải giúp giải quyết phần còn lại.
“Ăn chậm thôi.” Tống Thành và Tống Đường nói: “Ăn quá nhanh dễ bị nghẹn.”
Tống Đường ăn bánh bao như hổ đói, ăn một miếng thịt heo chiên giòn, gật đầu nói: “Con biết rồi.” Nhưng tốc độ vẫn không giảm.
Ba người ăn cơm xong thì đi dạo một lúc trong vườn cây phía sau Cục Khai khoáng để tiêu hóa thức ăn.
“Tiểu Chu nói với anh có thể xin một căn hộ dành cho nhân viên.” Tiểu Chu vừa kết hôn, vợ chồng trẻ ở cùng với ba mẹ: “Tiểu Chu và vợ cậu ta đã đăng ký cho chúng ta.” Vợ của Tiểu Chu phụ trách mảng này.
Căn hộ cho nhân viên của Cục Khai khoáng được xây dựng từ cuối những năm năm mươi, đầu những năm sáu mươi. Nhưng số lượng nhân viên càng ngày càng nhiều, căn hộ càng ngày càng thiếu, tình hình bây giờ là cả một gia đình ở cùng nhau, ba thế hệ cùng chung sống rất phổ biến.