[Thập Niên 70] Đừng Làm Cha Mẹ Thua Trên Vạch Xuất Phát

Chương 46: Chương 46




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Chờ Tống Đường nói hết mọi chuyện cho anh, anh liền nhướng mày.

Kiếp trước anh có làm chuyện gì sai mà kiếp này lại sinh ra một cô con gái như vậy chứ.

Lý Nam nhìn chằm chằm vào tiền trong phong thư: “Con gái, tối nay mẹ làm nhiều quá, con có thể mua cho mẹ cái gì ăn được không?”

Tống Thành: “…”

Theo điều 2 của cuốn cẩm nang, phải khuyến khích, ủng hộ và khen ngợi ba mẹ mỗi khi tiến bộ.

“Thưởng, nhất định phải thưởng!” Tống Đường khí khái nói.

Cô rất hài lòng với biểu hiện hiện tại của mẹ cô, biết chủ động làm việc còn không cần cô giục, phải biết rằng mấy hôm trước khi mẹ cô đọc tư liệu thì cô cũng ở bên cạnh xem.

Cô mở ngăn kéo, lấy sáu xu vừa mới bỏ vào ra.

Đột nhiên có chút không nỡ.

Tống Đường suy nghĩ, hay là tiêu trước bốn xu? Sử dụng tiết kiệm thì dùng được lâu, nếu tiêu hết một lần thì sau này phải làm sao.

Lý Nam vui vẻ cất tài liệu đi, nói với Tống Đường: “Con gái, chúng ta ăn cá giòn nhé, vừa cháy vừa giòn, nhưng thơm ngon.”

Giờ này tiệm cơm quốc doanh Sao đỏ vẫn chưa đóng cửa, cá giòn ở đó là đặc sản, con cá to bằng ngón tay được chiên trong dầu nóng vàng, giòn cả xương cá.

“Được!” Tống Đường quyết định nói: “Đi ăn cá giòn!”

Lý Nam lập tức khen Tống Đường: “Con gái, con là niềm tự hào của mẹ và ba con!”

Tống Đường cười thấy răng nhưng không thấy mắt, nhưng lời mẹ cô nói có hơi quen nhỉ.

Hai người nắm tay nhau chuẩn bị đi đến tiệm cơm quốc doanh Sao Đỏ.

Tống Thành: “…”

Cứ vậy mà đi ư?

Anh nhướng mày, con gái anh đãi khách, không ăn cũng uổng, còn chuyện cuốn sách bí mật, ăn xong rồi nói vậy.

Vì thế anh kêu lên: “Đợi ba với.”

Tiệm ăn Sao Đỏ.

Cả nhà vừa ngồi xuống không lâu, thì nhìn thấy Lưu Bình Viễn sải bước đi tới.

“Anh Thành, ăn cơm à.” Anh ta chào hỏi: “Muộn vậy.”

Tống Thành nói: “Con gái mời tôi và chị dâu cậu ăn cơm, thưởng cho chúng tôi đã cố gắng làm việc, cậu ăn không? Cá giòn ở đây là đặc sản đấy.”

Lưu Bình Viễn xua tay: “Không được, còn có người đang đợi ăn cơm.”

Anh ta ra ngoài là mang cơm.

Lý Nam hỏi: “Hứa Mạnh bảo cậu đến?”

Lưu Bình Viễn lắc đầu: “Mấy hôm nay cô ấy thức khuya làm việc, quầng thâm dưới mắt đều lộ ra. Em muốn bồi bổ cho cô ấy một chút.”

Tống Đường nghe dì Hứa Mạnh thực sự cố gắng như vậy, thì nuốt cá giòn trong miệng xuống nói với Lưu Bình Viễn: “Mấy hôm nay mẹ cháu cũng rất cố gắng làm việc, mỗi ngày đều đọc tài liệu đến khuya, nếu dì Hứa Mạnh bận quá thì có thể nhờ mẹ cháu chia sẻ giúp một ít.”

Lý Nam giật mình: “...” Đột nhiên cảm thấy cá giòn trong miệng không còn ngon nữa.

Lưu Bình Viễn cười đồng ý: “Được, trở về chú sẽ nói với cô ấy.”

Lý Nam hung hăng nhai cá giòn, cô thật sự đã sinh được một đứa con gái ngoan!

Sau khi Lưu Bình Viễn túi to túi nhỏ rời đi, Lý Nam cảm thấy không thể mặc kệ con gái như thế này nữa, vì vậy nói: “Con gái, biết đâu người ta cũng không muốn mẹ giúp đỡ thì sao, chúng ta làm tốt chuyện của mình là được rồi.”

Tống Đường lắc đầu nói: “Mẹ, nếu mẹ nghĩ như vậy thì làm sao có thể trở thành phó lãnh đạo của ban nữ công được, mẹ không có việc cũng phải tìm việc, tích cực chủ động làm việc, phải để cho dì Hứa Mạnh biết thái độ và khả năng của mẹ!”

Lý Nam: “...” Phó lãnh đạo của ban nữ công? Là cái quái gì vậy?”

Vả lại cô muốn trở thành phó lãnh đạo của ban nữ công khi nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.