Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lưu Yến nhướng mày, cô ta không tốt bụng đến vậy, Lý Nam đi đâu liên quan gì đến cô ta.
Hơn nữa, cô ta và Hứa Mạnh không hợp nhau.
Trước khi Hứa Mạnh chưa đến, cô ta là nhân viên nữ được lãnh đạo mỏ đánh giá cao nhất, năng lực mạnh, nghiệp vụ tốt, nhưng sau khi Hứa Mạnh đến, việc gì cô ta cũng phải thấp hơn một bậc, lãnh đạo mỏ cũng không còn đánh giá cao cô ta như trước đây nữa.
Bây giờ Hứa Mạnh tuyển Lý Nam, chẳng khác nào có một đồng đội heo cản trở, cô ta vui còn không kịp nữa là, nên làm sao cô ta có thể khuyên Lý Nam đừng đi ban nữ công.
Lưu Yến cười nói: “Chị hai, biết đâu em tư thật lòng muốn chuyển đến ban nữ công thì sao, mỗi người đều có khát vọng, chúng ta không nên nói nói nhiều.”
Phan Oanh suy nghĩ, quả thực là như vậy.
Dù sao đó cũng là việc riêng của người ta, họ cũng không tiện khuyên.
***
“Mẹ, mẹ xem trên đó có năm cái tên kìa.” Tống Đường đưa danh sách của ban nữ công cho Lý Nam xem: “Con đã thăm dò những người này cho mẹ rồi.”
Lý Nam vẻ mặt khó hiểu, thăm dò những người này làm gì?
Tống Đường chỉ vào những cái tên trong danh sách, rồi nói từng người một: “Cô thứ nhất, Trương Ái Bình, trước kia làm việc ở phòng thí nghiệm, thông minh, nhanh nhẹn, cô ấy đến ban nữ công với ý nghĩ bảo vệ niềm vui của tất cả phụ nữ trên thế giới…”
Sau khi nói xong, Tống Đường có hơi lo lắng.
Mặc dù bây giờ mẹ cô bé đã biết cố gắng, nhưng so với những người này, lại không có lý tưởng cao cả, cũng không năng nổ cúc cung tận tụy, haiz, khoảng cách vẫn rất rõ ràng.
Dáng vẻ của Tống Đường bây giờ vô cùng giống như khi cha mẹ nhìn thấy con cái mình đứng cuối bảng xếp hạng.
Lý Nam không hiểu tại sao Tống Đường, vừa lắc đầu vừa thở dài.
Cô nhướng mày hỏi Tống Đường: “Con muốn nghe tin tức của những người này sao?”Mặc dù cô không quen những người này, nhưng đã ăn rất nhiều dưa.
Tống Đường chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn mẹ mình.
Cô bé bên này đang lo lắng cho sự nghiệp sau này của mẹ mình, thì hay thật, mẹ cô bé lại hỏi cô bé có muốn nghe tin tức không.
Vậy phải là: “Nghe!”
Lý Nam nói rủ rỉ, khiến Tống Đường sững sờ.
Wow, cuộc sống của người lớn thật khác biệt.
Tống Đường chống má: “Mẹ, hay là mẹ với ba con sinh thêm một đứa nữa?”
Lý Nam: “…”
Cô nhếch miệng, nuôi một đứa là đủ rồi, còn sinh thêm một đứa nữa? Đây không phải là ấm ức cho bản thân sao? Đừng đến lúc đó lại thêm một đứa giống như con gái cô, hở ra là đôn đốc hai vợ chồng họ làm việc chăm chỉ… Có còn để cho người ta nghỉ ngơi hay không.
Lý Nam lắc đầu, tràn đầy tình yêu nói: “Mẹ và ba con có con là đủ rồi.”
Tống Đường vừa nghe thấy lời này thì vui vẻ đến mức lông mày cũng bay lên.
Cô bé hỏi Lý Nam: “Thật ạ?”
Lý Nam sờ đầu Tống Đường: “Đương nhiên là thật! Mẹ còn có thể lừa dối con hay sao? Mẹ và ba con đời này chỉ nuôi một mình con thôi.”
Chủ yếu là thêm cũng nuôi không nổi.
Trong lòng Tống Đường đã vui mừng vô cùng, cô bé khẩy ngón tay nói: “Nhưng con nghe Tống Hạnh và Tống Lê nói, con gái không thể nối dõi tông đường, chỉ có con trai mới được thôi, bác hai trai và bác hai gái chuẩn bị sắp có thêm con…”
Tống Hạnh và Tống Lê là con của nhà thứ hai, đôi khi hai chị em họ nghe Tống Chí và Phan Oanh nói chuyện này thì ghi nhớ, và bởi vì nhà họ Tống ngoại trừ nhà thứ hai và nhà thứ tư không có con trai, cho nên hai người họ nói với Tống Đường.