[Thập Niên 70] Đừng Làm Cha Mẹ Thua Trên Vạch Xuất Phát

Chương 9: Chương 9




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tuy rằng ông ấy không phải là cán bộ nhưng ông ấy cũng đã sống quá nửa đời người rồi, có một số việc ông ấy có thể nhìn ra được quá mức rõ ràng lãnh đạo sẽ không thích những người ham công danh quá nhanh.

Tống Nghiệp cũng biết ông nội Tống muốn tốt cho mình nên cũng nghiêm túc gật đầu nói: “Ba, lời ba nói con đều nhớ kỹ.”

“Ba mẹ, bọn con trở về rồi!” Tống Thành từ xa hô lên.

Bà nội Tống đang thu chăn ở trong sân, sau khi nghe thấy giọng Tống Thành cũng ồn ào nói: “Hét cái gì mà hét!”

Tống Thành sờ mũi, lại một ngày nữa không gặp.

Trước kia bà nội Tống cũng rất có kỳ vọng với Tống Thành, chỉ cần nhìn tên thôi là cũng có thể cảm nhận được bà nội Tống kỳ vọng cao về Tống Thành thế nào. Anh cả thì là “Dũng”, anh hai thì là “Chí”, anh ba là “Nghiệp” còn em bốn lại là “Thành”.

Chỉ đáng tiếc, càng lớn Tống Thành càng không tiến bộ, bà nội Tống vừa trông thấy không thể trông cậy vào anh được nên nào còn cho anh sắc mặt tốt nữa.

Tống Đường thấy thế lập tức nhảy ra nói: “Bà nội, ba cháu đã không còn giống như trước kia nữa rồi! Hiện tại mỗi buổi tối ba cháu đều sẽ ngồi đọc báo, viết tổng kết, ba cháu cũng đã viết được một xấp giấy thật dày rồi! Không chỉ có thế đâu, ba cháu còn chuẩn bị đi báo danh bình chọn “Sản xuất mẫu mực” nữa, ba cũng được chú Trần Kiến Thiết hỗ trợ toàn lực rồi!”

Bà nội Tống nhíu mày còn cho rằng mình đang nghe lầm, bình chọn “Sản xuất mẫu mực”? Thằng tư muốn đi đăng ký sao?

Phản ứng đầu tiên của bà ấy chính là thằng tư không để ý người nào khác trên đời này sao?

Đăng ký bình chọn không phải là đang muốn tự ruốc lấy nhục à?

Ở trong phân xưởng của thằng tư làm gì có ai không chăm chỉ làm việc ngoại trừ thằng tư và Trần Kiến Thiết chứ. Vừa rồi còn nói cái gì mà Trần Kiến Thiết sẽ hỗ trợ con trai của bà ấy?

Bà nội Tống cân nhắc một lúc mới nói: “Con trai, con có thể tiến bộ hơn mẹ cũng thật sự rất vui mừng, nhưng một miếng ăn không thể béo lên được nên việc bầu chọn cũng không nóng vội, về sau sẽ có rất nhiều cơ hội.”

Lời ngầm của bà ấy chính là đừng có mà đi để làm xấu hổ mất mặt mũi nữa! Con không biết xấu hổ nhưng cả ba mẹ con còn muốn có mặt mũi!

Tống Đường nóng nảy, bà nội đang có ý gì chứ?

“Kẻ sĩ ba ngày không gặp cũng phải lau mắt nhìn! Bà nội, bà cứ tin tưởng ba cháu đi! Ba cũng là miếng thịt rơi từ trên người bà xuống, bà mà không ủng hộ ba cháu thì ai sẽ ủng hộ ba cháu đây!” Khuôn mặt nhỏ của Tống Đường trở nên nghiêm túc nói.

Bà nội Tống hô lên đứa nhóc này khá!

Lời nói này của Tống Đường khiến bà ấy cảm thấy mình giống như không xứng làm mẹ của thằng tư nếu như bà ấy không ủng hộ thằng tư vậy.

Bà ấy xua tay nói: “Được rồi được rồi, ủng hộ thì ủng hộ!” Dù sao thằng tư cũng không thể được bầu nhiều.

Thế nhưng mà lời nên nói bà ấy vẫn phải nói: “Nếu như con đã quyết định tham gia vậy thì phải chuẩn bị cho thật tốt, phải học hỏi anh ba nhiều hơn cách đối nhân xử thế thế nào, cách xử lý công việc ra làm sao. Phải rồi quan trọng nhất chính là đừng có vừa tan làm xong đã đi đánh bóng bàn! Người ta muốn chọn chính là người “Sản xuất mẫu mực” chứ không phải người “Đánh bóng bàn mẫu mực”. Nếu như con muốn giả bộ làm việc tốt thì cũng phải giả bộ cho ra dáng, nếu không thì sao người ta có thể bầu cho con được!”

Tống Thành: “…”

Quả thật là anh bị sắp xếp rõ ràng mà!

Nói cách khác chính là anh không muốn tham gia một chút nào nhưng mọi chuyện đã phát triển tới bước này rồi…

Huống chi bên người anh còn có một cô con gái luôn nhảy nhót lung tung, anh có muốn bỏ gánh cũng không được nếu không con gái anh sẽ nhảy dựng lên.

“Con biết rồi mẹ, về sau con sẽ ngồi thêm vài phút trước khi đi đánh bóng bàn.”

Bà nội Tống vừa muốn vui mừng khen một câu, sau khi cẩn thận nghe được câu ngồi nhiều thêm vài phút? Phục!

Sau khi Tống Đường vào nhà đã lập tức tuyên bố chuyện ba của cô muốn đăng ký tham gia bình chọn.

Người nhà họ Tống hai mặt nhìn nhau, mọi người không thể tin nổi được Tống Thành còn có thể giác ngộ được như vậy.

Tống Đường cũng không nhục chí một chút nào, vạn sự khởi đầu nan, tính cách của ba cô đã ăn sâu bén rễ quá mức cho nên trong lúc nhất thời không thể thay đổi được cũng là chuyện bình thường. Thế nhưng trên đời này không có việc gì khó, chỉ cần chịu thực hiện bước đầu tiên là được.

“Ba cháu, đồng chí Tống Thành chuẩn bị tham gia đợt bình chọn “Sản xuất mẫu mực” lần này.” Giọng nói to lớn vang dội của Tống Đường vang lên: “Cháu biết mọi người đều rất giật mình cảm thấy có khả năng ba cháu uống lộn thuốc nhưng lần này ba cháu rất nghiêm túc!”

Cô quét mắt nhìn về phía mọi người nhà họ Tống, tiếp tục nói: “Đây chính là quyết định mà ba cháu đã đưa ra sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng! Cái này rất có giá trị cũng rất có ý nghĩa. Ba cháu đã hai mươi tư tuổi rồi, cũng chuẩn bị đến đợt tranh cử lần thứ ba, ba cháu ý thức được những chuyện đã trôi qua trước kia cứ mãi mơ mơ hồ hồ như vậy cũng không được tốt cho nên ba cháu mới vội vàng tìm kiếm sự thay đổi và phát triển. Bắt đầu từ năm ngày trước, mỗi ngày ba cháu đều sẽ đọc báo, làm tổng kết, ghi chú cũng đã xếp được một chồng rồi. Ba cháu đã ý thức được rõ chuyện bồi dưỡng chính trị của mình, mặc dù trình độ văn hoá không cao cho nên ngày ngủ đêm ra…”

“À không là ngày cày đêm đọc.” Tống Đường lập tức sửa lại thành ngữ dùng lộn.

“Học tập từ những thành phần ưu tú của nhà họ Tống, tác phong kiên định chịu khó của đồng chí Tống Dũng, tinh thần tích cực tiến tới của đồng chí Trương Linh, phẩm chất dũng cảm tiến lên của đồng chí Tống Chí, tinh thần không ngừng học hỏi của đồng chí Phan Oanh, phẩm cách có dũng có mưu của đồng chí Tống Nghiệp, tác phong dứt khoát lưu loát của đồng chí Lưu Diễm,… Đương nhiên còn có cả phẩm chất và phẩm cách của hai đồng chí lão thành nhà họ Tống chính là không quên đi ý định ban đầu, rèn luyện đi lên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.