Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lục Diễm có ngoại hình đẹp trai, nhân duyên cũng tốt, tính cách hào sảng, nói năng nghĩa khí, cậu thiếu niên choai choai mười bốn mười lăm tuổi ỷ vào bộ xương mình cứng, người cao lớn, hù dọa đám học sinh còn lớn tuổi hơn anh, bắt bọn họ gọi anh là “ Anh Lục ca” .
Cậu thiếu niên Lục Diễm mười mấy tuổi là người độc tay độc miệng, không biết trời cao đất rộng.
Lúc mới vào trường, để thị uy với bọn họ, huấn luyện viên chỉ đạo luyện tập rất vất vả. Lục Diễm thích được gọi là anh Lục lập tức bị nhằm vào, người ta là muốn thuần phục anh.
Nhưng Lục Diễm nổi nóng lên, nhảy nhót lung tung thành kẻ gai góc, đấu trí so dũng với người ta.
Nhưng nhờ thế, anh cũng khai thác hết tất cả tiềm năng của mình, năng lực tổng thể của Lục Diễm rất vững vàng, thể năng vượt trội hơn người thường, huấn luyện thế nào cũng có thể vượt qua, đến huấn luyện viên cũng bội phục anh.
Nhưng Lục Diễm đang nín cả bụng lửa giận, một ngày nào đó xảy ra cãi vã với một ông lão ngồi dưới bóng cây đại thụ hóng mát xem trò vui.
Ông lão luôn miệng dạy dỗ anh, Lục Diễm nhất thời bị giang tinh(*) bám vào người cùng giang thượng hoa khai với ông ấy, sau đó hai người tranh luận đi tranh luận lại với nhau, cũng dần sinh ra mấy phần thưởng thức lẫn nhau, Lục Diễm nói với ông lão: “Ông anh, em không chê anh lớn tuổi, chúng ta kết bái anh em đi.”
(*) Giang tinh: ngôn ngữ mạng ý chỉ những người cố tình đưa ra quan điểm trái ngược khi tranh luận với người khác.
Kết quả ông lão kia là hiệu trưởng.
Vì vậy, anh trở thành một sinh viên năm nhất huyền thoại, suýt nữa trở thành anh em kết bái với hiệu trưởng.
...
Lục Diễm nhắm mắt một cái, trong đầu thầm nghĩ, dù chỉ mới bắt đầu nhớ lại, anh cũng cảm thấy cái mở đầu của mình không được tốt cho lắm.
Hiện tại anh đã hai mươi lăm tuổi, chứ không phải là mười lăm tuổi, sau khi tốt nghiệp được mài dũa nhiều nên tính cách cũng trầm ổn hơn nhiều, những lúc nhớ lại chuyện cũ, chỉ cảm thấy mình của quá khứ đúng là ngu ngốc.
Đặc biệt là, anh không muốn đề cập tới chuyện cũ ở trước mặt người phụ nữ của mình.
“... Trường, học chung trường?” Hà Xuân Phương ngây ngẩn nói, chỉ đạo viên Triệu học học cùng trường với người này, cậu ta còn là em rể của con dâu nhà họ Trần?
Em rể của con dâu nhà họ Trần? Đối tượng kết hôn của Tần Nhu?!! Em rể của Tần Miên?
Tin tức của bà ta rất nhanh nhạy, tất nhiên cũng biết trường cũ của chỉ đạo viên Triệu, em rể của Tần Miên học cùng trường với cậu ta, chẳng lẽ người ta thật sự là sĩ quan hải quân trẻ tuổi.
“Lục Diễm, quản lý nông trường này là đồng hương của cậu đấy, cậu có muốn làm quen không?”
“Tôi thật sự không ngờ sẽ gặp được cậu ở đây, cậu lấy cô em gái của con dâu nhà họ Trần à, em gái của con dâu nhà họ Trần từng làm văn nghệ binh ở đoàn văn công, các cậu tình cờ quen biết nhau à?” Triệu Minh rất bất ngờ khi gặp được Lục Diễm ở đây, trước kia anh ta cứ nghĩ những người như Lục Diễm sẽ lấy con gái thủ trưởng, không ngờ anh lại kết hôn với Tần Nhu.
“Tổ chức giới thiệu.”
...
Hà Xuân Phương không thể ở lại nhà họ Trần nổi nữa, cũng không hiểu lãnh đạo của Tần Nhu bị làm sao, lại thật sự giới thiệu cho cô một sĩ quan hải quân tuổi trẻ tài cao. Hà Xuân Phương về đến nhà, mắt cũng đục ngầu lên vì ghen tị.
Chồng bà ta vẫn đang uống trà xem báo.
“Cải thảo tốt như vậy, lại bị con heo Tần Nhu đó củng đi rồi!!” Hà Xuân Phương thầm mắng Tần Nhu là hồ ly tinh, trong đầu thầm nghĩ mới qua có mấy ngày, con mẹ nó mới qua được mấy ngày?
Mấy hôm trước mới nói là giới thiệu, hôm nay đã kết hôn, con gái nhà người ta hẹn hò cũng phải mấy tháng chứ?
Mới đó mà đã kết hôn rồi?!! Sợ người khác cướp của mình à!!!!
Chị gái Tần Miên cũng cảm thấy, cuối cùng heo nhỏ mũm mĩm mình vất vả nuôi lớn, cũng đã biết đi vào ruộng củng cải thảo.