[Thập Niên 70] Dưỡng Oa Hàng Ngày Trên Hải Đảo

Chương 4: Chương 4: Đâm đầu (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Thấy Tần Nhu cười, cô gái kia hít một hơi nói: “Đôi mắt này của cô cũng thật đẹp nha, trong đoàn tôi cũng không có một đại mỹ nhân như vậy!!!”

“Tôi giúp cô trang điểm một chút!!”

Tuổi tác của cô gái này, liền không phải là không thích làm đẹp.

Trương Mân thấy Tần Nhu trang điểm, sắc mặt cực kỳ khó coi, mấy người Chu Mỹ Lan mới vừa rồi được cô ta trang điểm, lúc này bắt đầu để ý đến lớp trang điểm của mình, vừa liếc nhìn Tần Nhu, một hồi cảm thấy son môi không được đẹp, một hồi lại cảm thấy lông mày vẽ cũng không ổn.

Cô âm thầm hừ lạnh một tiếng, nói với Chu Mỹ Lan: “Cô ta có gì mà đắc ý, đợi một hồi lên sân khấu, mở miệng ra mới mất mặt.”

“Mấy nay cũng không nghe cô ta tập mấy lần.”

“Tôi trước kia không nghe cô ta hát.”

Có một cô gái không để ý, vẫn nhìn trên mặt Tần Nhu: “Tần Nhu hôm nay tự mình trang điểm, thật là xinh đẹp, Trương Mân cô có muốn học một ít không?”

“Hứ, tôi không cần.”

“Tần Nhu làm sao cô ta lại có thể trang điểm đẹp như vậy?”

“Nói không chừng là học từ chị cô ta.”

“Nhà chồng của chị cô ta là một xú lão cửu*, bây giờ còn đang ở nông trường.”

*xú lão cửu (cách gọi miệt thị phần tử trí thức trong Đại cách mạng văn hoá)

Tiết mục đơn ca của Tần Nhu sắp bắt đầu.

Chu Mỹ Lan kéo Trương Mân, hai người đứng bên cột cửa nhìn xung quanh, hội trường đầy ắp người, có người thì có tinh thần tập trung cho buổi biểu diễn, có người thì mơ màng buồn ngu, tình cảnh cũng không phải là rất náo nhiệt.

Đến khi bế mạc, những người đang mơ màng buồn ngủ kia đột nhiên thức tỉnh, vỗ tay theo đám người.

Sau đó lại một mảng yên lặng.

Trương Mân và Chu Mỹ Lan, hai người cười nhạo nói: “Tôi ở đây nhìn xem Tần Nhu thành trò cười..”

“Cô ta cho dù có xinh đẹp đi nữa, nếu như lên sân khấu hát không tốt, cũng là rất mất mặt.”

“Chờ cô ta hát đi, tôi chắc chắn cô ta hát không nổi.”

“Mới vừa rồi Chu Trang đó hát rất tốt.”

...

Chu Mỹ Lan thấy Tần Nhu đã đi lên sân khấu, hai người bọn họ tiến đến chỗ gần đầu, có thể nghe thấy âm thanh mọi người đang xì xào, đúng như dự đoán, những người con trai nhìn thấy dáng vẻ hồ ly tinh này của Tần Nhu, tất cả đều bị thu hút.

Người phía sau không nhìn thấy rõ mặt Tần Nhu, nhưng lại có thể căn cứ vào dáng người đoán ra được, đó nhất định là một cô gái xinh đẹp.

Tiếng nhạc vang lên, tiếng phụ nữ hát thông qua micro vang dội toàn bộ lễ đường, cô vừa cất giọng, trong hội trường lớn liền yên lặng như tờ, không ai nhỏ giọng nói chuyện, vào lúc này, chỉ có thể nghe tiếng hát uyển chuyển của người phụ nữ.

Không cần quá nhiều kỹ năng chuyên môn về âm nhạc mới có thể phán định rằng cô hát như thế nào, chỉ biết là một giọng hát dễ nghe vang lên, đối với sự chú ý về vẻ ngoài của cô cũng ít đi mấy phần, giọng hát truyền cảm giống như có một chiếc lông chim cào trong lòng, cào trong tâm, rất ngứa ngáy.

Mà khi hát lên quãng cao, cánh tay không tự chủ mà nổi da gà, không chỉ có thể run sợ, mà linh hồn giống như run rẩy theo.

Sau khi hát xong Chu Mỹ Lan và Trương Mân sắc mặt cực kỳ khó coi, còn chưa bế mạc, mà trong hội trường cũng vang lên tiếng vỗ tay như sấm, lại có vô số người ồn ào nói: “Hát một bài nữa! Hát một bài nữa!”

“Hát nữa đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.