Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tần Nhu tắm xong đi vào phòng, cậu nhóc mới đây thôi còn ngồi trong góc phòng, nhìn thấy cô vào, cậu nhóc chạy lạch bà lạch bạch như con vịt nhỏ nhào tới chân cô, Tần Nhu bật cười ôm cậu bé vào trong lòng.
Trần Cảnh Dực vui vẻ nhìn cô, nở nụ cười khoe ra mấy chiếc răng sữa trắng ngần, đường nét khuôn mặt thanh tú dịu dàng, có nét giống Tần Miên, lại có nét nho nhã giống cha, đôi mắt to tròn, lúc cười lên nhìn càng đẹp hơn, con ngươi màu đen tuyền nhìn giống như viên đá quý màu đen, không lẫn bất cứ tạp chất nào.
Ngày hôm qua, Tần Nhu tự tay cắt cho cậu bé quả đầu dưa hấu đáng yêu, lúc chải đầu gọn gàng sạch sẽ, nhìn giống dưa hấu nhỏ vừa ngoan ngoãn lại nhu thuận.
Tần Nhu nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cậu bé, đạt cậu bé lên giường, đắp chăn mềm cho cậu, bản thân mình cũng nằm xuống bên cạnh.
Cây nấm nhỏ này đã hoàn toàn dính chặt lấy cô rồi.
Tối ngủ cũng phải ngủ chung với dì nhỏ.
“Được rồi, Cảnh Dực ngoan, chúng ta cùng ngủ thôi.”
Hiện tại Trần Cảnh Dực rất dính cô, mỗi sáng thức dậy nhất định phải nhìn dì nhỏ mới thấy yên tâm, dì nhỏ đi tới đâu, cậu bé sẽ nhảy nhót theo tới đó giống nấm tinh nhỏ.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu.
Nuôi trẻ con có đôi khi cũng giống như nuôi thú cưng, trong thế giới của bọn họ, sự hiện diện của bạn thật sự rất quan trọng, chỉ cần bạn sẵn sàng đồng hành với bọn họ, cùng chơi đùa với bọn họ, bọn họ sẽ rất vui vẻ.
Trong lòng trong mắt bọn họ đều chỉ có bạn, lúc ở chung với bọn họ, sẽ có loại thỏa mãn cần thiết.
Tử hiên, tử hiên, tử huyên, tử tuyền...
Tần Nhu nâng tay chống cằm, sau khi rời khỏi đám chị em plastic ở đoàn văn công, chăm sóc cho Cảnh Dực một đoạn thời gian, Tần Nhu lại bắt đầu nhớ tới những tháng ngày cùng bầu bạn với các bạn nhỏ trong nhà trẻ lúc trước.
Đây có lẽ gọi là xa thơm gần thối đi.
Đám tiểu quỷ trong trí nhớ của cô cũng trở nên đáng yêu hơn.
Tần Nhu nghĩ mình rất thích trẻ con, nếu không thích trẻ con, sau khi tốt nghiệp, cô cũng sẽ không chọn làm giáo viên mầm non.
Trạng thái của Trần Cảnh Dực càng ngày càng tốt, cũng càng ngày càng dính cô, nhưng Tần Nhu sắp theo Lục Diễm đi tới đảo Quỳnh Châu, đây đã là chuyện không thể thay đổi. Vì vậy, trong lòng cô dần có một ý tưởng, cô nói với chị gái Tần Miên là muốn dẫn Cảnh Dực cùng đi tới đảo Quỳnh Châu.
Không những vậy, nếu cô có thể ổn định cuộc sống ở đảo Quỳnh Châu, Tần Nhu cũng muốn cho cả gia đình chị gái anh rể chuyển lên đảo Quỳnh Châu.
Tất nhiên, những chuyện này đều là chuyện tương lai, có thể ổn định cuộc sống ở đảo Quỳnh Châu hay không, cũng chưa thể nói trước được.
Mấy ngày nay Tần Miên đang mải chăm sóc cho cha chồng Trần Dụ Bạch bị bệnh, nghe đề nghị này của Tần Nhu, cô ấy do dự một lúc lâu, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.
“Cảnh Dực rất thích em, không thể rời xa em được.” Tần Miên nhìn thấy rõ sự thay đổi của cậu con trai nhỏ trong khoảng thời gian này, cô ấy vừa phải chăm sóc cho cha chồng và chồng, còn phải quản hai đứa nhóc lớn nhà mình, đúng là không còn thời gian chăm sóc cho con trai nhỏ nữa.
Ngoài ra, Tần Miên cảm thấy những gì xảy ra trong mấy năm nay đã ảnh hưởng đến Cảnh Dực, cô ấy cũng không muốn để Trần Cảnh Dực tiếp tục sống trong hoàn cảnh như ở nông trường này nữa.
“Em dẫn Cảnh Dực đi thế này, tiểu Lục có ý kiến gì không?”
“Em gọi điện thoại báo với anh ấy, anh ấy không ngại.”
Tần Nhu nghĩ cách loại bỏ mối bận tâm của chị gái, cô muốn mang Trần Cảnh Dực đi, một phần là để chăm sóc cho cậu bé, một phần là nếu sau này có cơ hội, cô sẽ khuyên cả gia đình chị gái cùng chuyển đến đảo Quỳnh Châu, còn lý do cuối là cô có chút tâm tư nhỏ của mình.