Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Anh đừng kẹp thằng bé như vậy, nó sẽ khó chịu đấy.” Tần Nhu không thể nhìn nổi tư thế kẹp này của anh, lên tiếng nói.
Lục Diễm buông tiểu mập mạp xuống.
Chờ tiểu mập mạp này đứng vững trên đất, cậu bé quay trái quay phải, sau đó nhìn Tần Nhu chào nói: “Báo cáo thủ trưởng! Cháu mang nhiệm vụ tới!”
Tần Nhu: “...”
Lục Diễm: “...” Ai dạy đứa nhỏ này đấy?
Trần Cảnh Dực tò mò nhìn cậu bé, vốn dĩ cậu ấy đang cúi đầu suy nghĩ lung tung, không đáp lại ai trừ dì nhỏ của mình, nhưng tiểu mập mạp ồn ào này thật sự rất giỏi thu hút sự chú ý.
Tiểu mập mạp quay sang nhìn cậu nhỏ nhà mình cậu nhỏ, nhỏ giọng hỏi: “Cậu nhỏ ơi, cậu có kẹo không?”
Lục Diễm khoanh tay lạnh lùng nói: “Không có.”
Nghe thấy vậy, tiểu mập mạp nhất thời khoa trương “A” lên, cậu ấy hít một ngụm khí lạnh, tỏ vẻ hận rèn sắt không thành thép: “Cậu nhỏ, cậu phải nói với mợ nhỏ là cậu có rất nhiều kẹo, bằng không mợ nhỏ sẽ không thích cậu đâu!!”
Ở trong mắt trẻ thơ của bạn nhỏ Hạ Minh Tỷ, người đàn ông đi đâu cũng có kẹo mới có sức cuốn hút.
Lục Diễm: “Cậu không có kẹo.”
Nếu đây không phải là cháu ngoại ruột của anh, anh đã sớm ném đứa trẻ nghịch ngợm này đi rồi.
“Cậu không có kẹo thì sao cưới được vợ?!”
Lục Diễm: “...”
Không được, anh phải nhịn, anh phải trầm mặc ít nói, không thể nổi giận được.
Lục Diễm và Tần Nhu dẫn theo hai đứa bé lên chiếc tàu hỏa sơn màu xanh, đây là ga xuất phát, trên tàu không có quá nhiều người. Lục Diễm mua là vé giường nằm, hai giường tầng dưới ở đối diện nhau.
Tần Nhu tính toán hành trình lần này, đi từ Tân Thành đến Quảng thành, dù sao cũng, a... giữa đường còn phải đổi xe, tóm lại là một chặng đường rất dài.
Sau khi lên tàu, Lục Diễm cất hành lý lên kệ, Tần Nhu bế hai đứa bé lên giường nằm, bên trái một đứa trẻ, bên phải một đứa trẻ, bạn nhỏ Hạ Minh Tỷ cũng không thèm khách khí, dính lấy mợ nhỏ mình mới quen.
“Mợ nhỏ!! Nhìn mợ xinh thật đấy!”
“Mợ nhỏ! Giọng nói của mợ dễ nghe thật đấy!!”
Hạ Minh Tỷ nhích đến bên cạnh Tần Nhu, miệng ngọt như lau mật, là con sâu nhỏ mập mạp rất giỏi nói ngọt, nếu là tằm bảo bảo, vậy cậu sẽ phun ra tơ ngọt.
Đột nhiên có thêm một bạn nhỏ tranh sủng, ngay cả nấm tinh Trần Cảnh Dực ngồi trong góc cũng không thể im lặng nổi nữa, cậu bé nhìn tiểu mập mạp trước mặt, trong trái tim trẻ thơ như sinh ra cảm giác khủng hoảng vi diệu.
Cảnh Dực chủ động chui vào trong lòng dì nhỏ, ôm lấy cánh tay của cô, tiểu mập mạp gọi mợ nhỏ, cậu bé cũng lên tiếng gọi: “Dì nhỏ!”
“Mợ nhỏ!”
“Dì nhỏ!”
“Mợ nhỏ!”
“Dì nhỏ!”
...
Lục Diễm: “...”
#¥%¥%¥... Sợ rằng cũng chỉ mình anh biết trong lòng mình đang nói gì.
Đây là vợ anh mà!
Tần Nhu muốn giơ tay lên che trán: “...”
Hai thằng nhóc này nghĩ mình là ếch nhỏ cùng hát hợp xướng à?
Im hết cho tôi!
“Ngoan, chúng ta không gọi nữa, nói chuyện nhỏ tiếng thôi nha, đừng làm ồn đến những hành khách khách.”
Tần Nhu nhẹ nhàng dỗ dành, cuối cùng cũng dụ được Hạ Minh Tỷ oang oang giọng hạ thấp âm lượng.
Tiểu mập mạp đột nhiên nhớ tới chuyện vừa nãy, hỏi Lục Diễm: “Cậu nhỏ, cậu không có kẹo thì sao tìm được vợ?”
“Cháu nhận thấy các em gái đều thích kẹo.”
“Cậu ba không tìm được vợ cũng là vì cậu ấy không có kẹo.”
Cậu ba trong miệng tiểu mập mạp chính là anh tư Lục Kiêu của Lục Diễm, để tiểu mập mạp không gọi mình là cậu tư, anh ấy kiên quyết cho rằng trong nhà phải phân hàng trai gái, anh ấy tuyệt đối không phải cậu tư.
Lục Diễm lựa chọn phớt lờ cậu bé.
Tiểu mập mạp lại ném ra một vấn đề hết hồn: “Cậu nhỏ có mua quà cho mợ nhỏ không?”
“Ông Vương ở nhà bên cạnh nói bây giờ kết hôn là phải có tam chuyển nhất hưởng(*)...”
(*)Tam chuyển nhất hưởng: là một thuật ngữ ở Trung Quốc vào cuối những năm 1950, chỉ bốn món đồ gia dụng.
“Cậu đã mua chưa?”