Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nếu người tên Lục Diễm này có chút “Danh tiếng”, đoán chắc đã có rất nhiều người từng nghe về sự tích của anh.
Cũng giống như tiếng xấu của Tần Nhu cô.
“Lục Diễm? Là Lục Diễm đó hả?! Vậy thì Tần Nhu thảm rồi!!”
Đúng như dự đoán, thật sự có người từng nghe nói về người tên Lục Diễm này.
Tần Nhu nhìn về phía người vừa nói chuyện, là Đường Nhụy Bạch, cái loa lớn trong đoàn văn công các cô, nghe nói trong nhà có chút quan hệ, biết rất nhiều tin đồn trong quân khu.
“Là sao?” Một trong những chị em plastic của Tần Nhu là La Bối Bối lên tiếng trước cô: “Cái người tên Lục Diễm đó từng kết hôn rồi à?”
Lời này của cô ta cực kỳ cao minh, nghe như có vẻ là lơ đãng nói ra, nhưng trong giọng điệu lại nồng nặc cảm giác âm dương quái khí khiến người khó chịu.
La Bối Bối cười thầm trong lòng, kể từ khi cô xảy ra chuyện với bà Dương, thật sự có rất nhiều người muốn giới thiệu người tái hôn cho Tần Nhu.
Tần Nhu có vẻ ngoài rất xin đẹp, nhưng lại có đôi mắt hồ ly yêu mị, nhìn xinh đẹp lại không quá đứng đắn, không chừng là người có số mẹ kế.
“Chưa kết hôn, điều kiện gia đình của anh ấy rất tốt, là con trai nhỏ của cực tư lệnh lão Lục, nghe nói là hơn hai mươi tuổi, chỉ là anh ấy rất nóng tính, không phải là người dễ đối phó, người nhà anh ấy muốn anh ấy đi coi mắt hẹn hò, nhưng tất cả đều không thành.”
“Các cô có biết y tá Tiểu Kha ở bệnh viện phân khu không? Là cô gái xinh đẹp đó, sau khi đi coi mắt với anh ấy, cô ấy trở về khóc hơn nửa ngày.”
“Người ta rất hung dữ, Tần Nhu, cô mà đi coi mắt với anh ấy, đừng để bị anh ấy châm chọc đến phát khóc nhé.” Đường Nhụy Bạch ranh mãnh cười.
Cô ta cảm thấy Tần Nhu và Lục Diễm mà gặp mặt nhau, chính là hai thùng thuốc súng va chạm nhau, Lục Diễm là người khó tính lại không chịu nhường nhịn ai. Trong khi Tần Nhu lại là người đanh đá chua ngoa, chẳng thèm ngó ngàng gì tới ai, không chừng còn nháo ra trò hay gì.
Hai người có thể thành được sao?
Đó gần như là chuyện nghìn lẻ một đêm!! Trừ khi mặt trời mọc ở hướng tây.
“Tần Nhu, nhìn cô xinh đẹp thế này, làm gì có người đàn ông nào hung dữ được với cô. Người ta có điều kiện tốt lắm đấy, cô cố giữ chặt cơ hội này đi.” Nghe đến đến, nụ cười trên môi La Bối Bối đã hơi miễn cưỡng, không ngờ cái người tên Lục Diễm này có điều kiện gia đình rất tốt, là con trai nhỏ của lão thủ trưởng, còn chưa từng kết hôn, nghe nói là có mỗi tính tình kém thôi, không ngờ lại giới thiệu người này cho Tần Nhu.
Tần Nhu cũng chỉ được mỗi cái lớp da đẹp thôi.
La Bối Bối thầm ghen tị, lại thấy ê ẩm trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn làm trái với lương tâm khen Tần Nhu xinh đẹp, cổ vũ cô nắm thật chặt đối tượng tốt “Lục Diễm” này.
Nghe Đường Nhụy Bạch nói, Lục Diễm là con cháu đại viện, nhưng nổi tiếng là cứng đầu, không ăn mềm cũng chẳng ăn cứng, nói chung là khúc xương cứng khó gặm, Tần Nhu có thể gặm được sao?
Không thể nào.
Khả năng lớn nhất là, Tần Nhu nhìn thấy gia đình đối phương có điều kiện tốt, một lòng muốn trèo cao, mặt dày mày dạn quấn chặt lấy anh, làm sao người kia có thể nhìn trúng người tục tằng hồ mị như cô, cuối cùng trở thành trò cười cho những người này cười nhạo.
Cô ta phải cổ vũ Tần Nhu đi gặm khúc xương cứng này mới được.
“Ừ, tôi sẽ cố gắng nắm chắc.” Tần Nhu nghe bọn họ nói xong, cũng yên tâm hơn.
Lục Diễm nghe có vẻ không phải là vấn đề lớn lắm, tính khí không tốt, không hiểu phong tình, không biết thương hương tiếc ngọc, cả người tính tình xấu... Tần Nhu thầm nghĩ, minh cũng có phải là vợ anh ấy đâu, ai thèm quan tâm tính khí của anh ấy tốt hay không tốt?