Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nghĩ tới đây, Tần Nhu lại bội phục óc tưởng tượng của mình, đều do cô có đôi mắt này, từ nhỏ đến lớn cũng đã quen với việc bị người ta gọi đùa là tiểu hồ ly, vậy nên bây giờ tự hóa thân thành hồ ly tinh, cô cũng không cảm thấy có gì kỳ quái.
Ngay lúc Tần Nhu suy nghĩ bậy bạ, phim điện ảnh bắt đầu chiếu.
Ở thời đại phim đen trắng này, hầu hết các bộ phim được chiếu đều là phim cách mạng, tuy là phim đen trắng, nhưng phim được sản xuất cực kỳ dụng tâm, Tần Nhu mê mẩn xem từ lúc nào không hay.
Con người của cô còn có một đặc điểm, đó chính là rất dễ rơi lệ, rất dễ bị cảm động.
Nhìn thấy cảnh tượng chiến sĩ hy sinh, nước mắt của cô lại lã chã rơi xuống, bản thân cô cũng không thể nào kiềm chế được.
Tần Nhu giơ tay lên lau nước mắt nhiều lần, mu bàn tay cũng đã ướt, cô cố gắng nín không để nước mắt nước mũi rơi ra.
Diễn viên ở thời đại này diễn quá nhập tâm, phối cùng nhạc dễ khiến người cảm động đến rơi lệ. Hơn nữa, ở thời đại xám trắng này, trang phục đơn giản, ngôn từ chất phác, làm cô không thể ngừng rơi nước mắt.
Người bên cạnh đưa giấy cho cô.
“Cám ơn...”
Tần Nhu cảm kích nhận lấy, tuy không biết Lục Diễm lấy khăn giấy ở đâu ra, nhưng hiện tại cô thật sự rất cần.
Sau khi có khăn giấy trong tay, Tần Nhu dứt khoát thả bay chính mình, khóc khóc khóc, nước mắt nước mũi lại đi ra.
Đến khi bộ phim điện ảnh kết thúc, mọi người xung quanh đã rời đi hơn nửa, cô mới có thể nín khóc.
Sau khi lau khô nước mắt trên mặt, Tần Nhu mới bình tĩnh mà nhận ra sự tồn tại của người bạn đồng hành với mình. Chắc khuôn mặt của cô lúc này rất xấu xí, nhưng không sao, Tần Nhu tự mình an ủi nghĩ: Cũng may, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, và có lẽ cũng là lần gặp nhau cuối cùng.
Nghĩ tới đây, cô không còn cảm thấy khó chịu nữa.
Với Tần Nhu, sau khi khóc xong, cô sẽ có cảm giác vô cùng thoải mái bình tĩnh.
Tần Nhu cùng đi ra khỏi rạp chiếu phim với Lục Diễm, cô cũng không quá quan tâm đến hình tượng lúc này của mình, quyết định tạm biệt Lục Diễm.
Đi xem bộ phim điện ảnh thoáng cái đã hai ba tiếng trôi qua, bọn họ trở về cũng dễ ăn nói hơn.
“Đồng chí Lục, hôm nay rất vui khi được đi chơi với anh, giờ cũng không còn sớm nữa, tôi đi về trước đây.” Tần Nhu mỉm cười với anh, do vừa mới khóc, nghe giọng cô có vẻ khàn khàn.
Tần Nhu âm thầm đắc ý, xem cô thông minh kia này, lừa qua được buổi coi mắt này.
Lục Diễm gật đầu, anh nhìn đôi mắt hồ ly hơi đỏ hoe của Tần Nhu tựa như chứa đầy nước, trong nước phản chiếu khuôn mặt của anh, phần chóp mũi hơi hếch lên ửng đỏ, làm anh đột nhiên cảm thấy khô miệng khô lưỡi.
Anh cố đè nén nỗi sợ hãi trong lòng xuống, lên tiếng nói: “Để tôi đưa em về.”
“Không cần đâu, anh xem, xe buýt đỗ ngay ở đó, anh không cần phải đi phí công, tôi lên xe đây!” Không đợi anh đáp lại, Tần Nhu đã xoay người chạy chậm đi tới chỗ xe buýt, cô vừa chạy vừa vẫy vẫy tay về phía trước, ra hiệu cho tài xế chờ mình.
Đến lúc sắp lên xe, Tần Nhu không khỏi ngoái đầu lại nhìn anh.
Bóng hình của Lục Diễm xuất hiện ở trong tầm mắt của cô, không thể không nói, ngoại hình của anh phù hợp với mẫu hình lý tưởng của cô.
Nhưng cô chỉ là “Diệp Công thích rồng”, hôm nay cùng đi xem phim điện ảnh với rồng cũng không thua thiệt.
Tần Nhu mỉm cười vẫy vẫy tay với anh, rồi xoay người lên xe buýt.
Có lẽ sau này không còn cơ hội gặp mặt nhau nữa.
Lục Diễm đứng ở trên đường, đưa mắt nhìn theo bóng dáng của chiếc xe buýt kia cho đến khi nó biến mất trong tầm mắt mình. Ngay cả khi cô đã rời đi, khóe mắt chân mày của cô vẫn như quanh quẩn trước mắt anh, đặc biệt là nụ cười của cô, giống như một con tiểu hồ ly.