[Thập Niên 70] Dưỡng Oa Hàng Ngày Trên Hải Đảo

Chương 1: Chương 1: Tần Nhu (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tháng 6 năm 1971, tỉnh Tân Thành, một lễ đường lớn ở nơi nào đó.

Nơi này, lúc trước là kho hàng, khu vực hết sức trống trải, sau đó đổi thành một lễ đường, dựng một sân khấu lớn, ngày thường quân dân hay tổ chức đại hội, chiếu phim, biểu diễn văn nghệ, đều tập trung ở nơi này.

Một người đàn ông đội mũ sao đỏ đang chỉnh kèn, bên kia một người cán bộ già đang cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ đã hỏng được buộc vào cổ tay bằng dây chun, đợi một lúc đến giờ, tiếng kèn vừa vang lên, những nhân viên bắt đầu chen vào hàng ghế nhỏ, ngồi ngay ngắn.

Các thành viên của các đoàn công văn ở Tân Thành sau sân khấu bận rộn ngất trời, hôm nay hội diễn văn nghệ này thật sự không đơn giản, muốn được bình chọn để nhận phần thưởng, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến những đánh giá cuối năm, tất cả mọi người đều rất coi trọng.

“Tần Nhu, tiết mục đơn ca này của cô thật sự sẽ không thay đổi?”

Tần Nhu không trả lời, bên cạnh một người khác nháy nháy mắt với người nọ, đáp lời: “Cái này còn có thể thay đổi sao, đều đã báo lên trên.”

“Nếu làm cho đoàn chúng ta mất mặt, lãnh đạo phê bình thì ai chịu? Viết giấy kiểm điểm thì sao? Tóm lại không phải chúng ta, là cô ấy muốn tranh nhau lên.”

“Nếu như mẹ kế không lên làm, bài hát này cô ấy cũng không thể không hát đi.”

Một cô gái tóc ngắn đi qua bên cạnh ba người, kì lạ nhắc nhở: “Các người nói chuyện cũng phải chú ý một chút, cẩn thận người ta xé miệng các cô.”

“Nhưng cô ấy là từ Tứ Xuyên đến, rất cay.”

“Hiểu được cô ấy như thế, các cô còn dám chọc cô ấy!”

Nói xong, ba người nhìn nhau một cái, nháy mắt liền cười lên.

Sau khi cười xong, Chu Mỹ Lan, cũng chính là người lên tiếng đầu tiên hỏi thăm nói chuyện với người kia, cô nhìn về phía cô gái đang ngồi ở chỗ ghế xếp sửa sang lại túi xách, ánh mắt thoáng qua một vẻ ghen tỵ.

Cô gái đó không đội nón, hai bên hai bím tóc đuôi sam, trong đoàn công văn, cô là cô gái có mái tóc đẹp nhất, vừa đen vừa dày, lại có nước da trắng như tuyết, mềm mại, mịn màng.

Dáng vẻ của cô xinh đẹp diễm lệ, gương mặt trái soan xinh xắn, bộ phận thu hút người khác nhất, chính là đôi mắt hồ ly mười phần quyến rũ, đôi mắt đẹp lại còn rất đặc biệt, mỗi lần ai gặp cô sẽ không nhịn được nhìn chằm chằm vào mắt cô.

Tần Nhu, là cô gái đến từ Tứ Xuyên trong đoàn công văn, vóc người đẹp, giọng nói êm tai giống như tiếng hót của chim hoàng oanh, không chỉ biết ca hát, mắng chửi người khác cũng rất hay, tính khí không được tốt, làm người ta chán ghét.

Tần Nhu ỷ mình xinh đẹp, cái gì cũng đều muốn giành trước, cô còn một lòng nghĩ muốn trèo cao, nhưng lại không có chút khéo léo, chỉ bằng gương mặt xinh đẹp, liền có thể câu dẫn đàn ông, trời sinh cô lại là một người nói quá nhiều, mở miệng nói chuyện đều là không suy nghĩ, mang một giọng nói nặng giọng địa phương.

Một thời gian trước, cô qua lại với một đoàn trưởng họ Dương, đoàn trưởng kia ba mươi hai tuổi, lớn hơn cô mười ba tuổi, vợ ở nông thôn mất sớm, để lại ba đứa trẻ, Tần Nhu đồng ý gả cho đoàn trưởng Dương làm mẹ kế người khác.

Ai ngờ không quá hai ngày, mẹ của đoàn trưởng Dương đến đoàn công văn tìm Tần Nhu làm loạn, mắng cô là một con cáo, là hồ ly tinh, tuổi còn nhỏ, không học cái gì tốt, đã học làm mẹ kế người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.