Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đáng tiếc không thấy Hàn Đông Nguyên.
Cô hơi thất vọng.
Cô vẫn muốn nhìn thấy anh.
Thấy Hàn Đông Nguyên vẫn còn nguyên vẹn lúc trẻ, kiêu ngạo và ngang bướng.
“Em, sao em lại ở đây?”
Dáng vẻ Liêu Thịnh như nhìn thấy ma.
Từ Kiến Quốc vẫn chưa đi, nghe thấy lời nói của Liêu Thịnh, anh ấy quay đầu nhìn Liêu Thịnh rồi lại nhìn sang Trình Ninh hỏi: “Hai người quen nhau à?”
“Dạ.”
Liêu Thịnh không lên tiếng, Trình Ninh đáp lại, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía Liêu Thịnh, hỏi: “Anh Liêu Thịnh, anh ba em đâu?”
Liêu Thịnh há hốc mồm.
Anh ấy đã kịp phản ứng, bước lên phía trước, vươn tay tự nhiên nhấc hành lý của Trình Ninh trên mặt đất: “Đi huyện Lý rồi, ngày mai mới về.”
Nói xong, anh ấy liếc nhìn ra bên ngoài, cau mày nói tiếp: “Tuyết rơi thế này, có lẽ phải hai ngày nữa mới về.”
Sau đó hỏi Trình Ninh, “Em làm gì thế? Em đến tìm anh ba của em à?”
Không thể, mối quan hệ giữa hai người không tốt đến vậy.
Anh ấy là bạn thân từ nhỏ của Hàn Đông Nguyên nên biết rất rõ chuyện này
Với tính khí của Đông Nguyên, nếu ai gọi cô là “em gái”, chắc chắn anh sẽ khiến người đó phải bẽ mặt.
“Không phải.”
Trình Ninh lắc đầu.
Đi ra ngoài rồi sao?
Trình Ninh hơi thất vọng, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, cười nói: “Em không tìm anh ấy, em cũng xuống nông thôn.”
“Xuống, xuống nông thôn?”
Liêu Thịnh sốc đến tột đỉnh.
“Em, vậy công việc của em?”
Suýt nữa thì anh ấy nói tục.
Ban đầu Đông Nguyên không suy nghĩ nhiều, quyết định xuống nông thôn thay cô, bàn giao lại hết công việc cho cô. Sau khi xuống nông thôn, mặt anh tối sầm suốt một thời gian dài, khói nóng bốc ra, khoảng thời gian đó không ai dám chọc vào anh.
Bây giờ, tại sao cô lại một mình chạy xuống đây?
“Giao cho người khác.”
Một nghìn đồng và một xấp phiếu lớn vẫn đang nằm trong túi cô.
Một nghìn động với các loại phiếu, không cần người nhà cho, cũng đủ để cô ăn sung mặc sướng ở nông thôn.
...Mặc dù còn phải trả lại cho Hàn Đông Nguyên.
Liêu Thịnh: “...”
Chỉ nhẹ nhàng nói một câu giao cho người khác?
Từ Kiến Quốc và Mẫn Nhiên vẫn đứng đó tò mò về mối quan hệ của Trình Ninh và Liêu Thịnh.
Họ cũng nghe thấy câu “Anh ba của em đâu?” và câu trả lời của Liêu Thịnh.
Mẫn Nhiên không biết.
Nhưng Từ Kiến Quốc lập tức nhớ đến Hàn Đông Nguyên.
Có điều cô gái này không phải họ Trình ư?
“Em gái Đông Nguyên?”
Hứa Kiến Quốc hỏi.
Các gân xanh của Liêu Thịnh nhảy dựng lên.
Đông Nguyên ghét nhất là người khác nhắc tới cô em gái này.
Cô gái có dáng vẻ xinh đẹp hiếm có, không phải trong nhóm họ không có ai có ý với cô, nhưng chỉ cần họ lộ ra một chút hứng thú, Hàn Đông Nguyên sẽ lạnh mặt dọa chết người ta. Vì vậy sau đó bọn họ đều cố gắng tránh xa, trong lòng thầm mắng anh là đồ phá hoại.
...Làm sao lại chạy tới đây?
Đương nhiên anh ấy sẽ không nghĩ là Trình Ninh đuổi theo Đông Nguyên.
Hai người này không hợp nhau.
Anh ấy ở cùng họ trong đại viện suốt vài chục năm, sao có thể không biết?