[Thập Niên 70] Em Gái Ghẻ Trọng Sinh

Chương 30: Chương 30: Đổi chăn (4)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trời vẫn sớm nên mọi người trong nhà bí thư còn chưa ra ngoài mà đang ở nhà ăn sáng.

“Thanh niên trí thức Liêu, sao cậu lại tới đây?”

Nói xong còn nhìn sau lưng anh ấy: “Còn dẫn cả thanh niên trí thức mới đến nữa à?”

Hình như nghĩ đến chuyện gì, sắc mặt anh ấy trầm xuống.

Không phải đến tìm anh ấy bàn chuyện mở cửa sau hay gì đó chứ?

Trong đại đội bọn họ không thịnh hành cái trò này đâu.

“Bí thư Chu, thím Hàn.”

Liêu Thịnh chào hỏi rồi cười nói: “Không phải tới tìm chú thím mà là tìm Hiểu Mỹ ạ. Đây là hai cô thanh niên trí thức mới tới, không mang đủ chăn, hôm nay tuyết rơi nhiều nên cháu không thể đến cung tiêu xã của công xã bên kia mua được. Chợt nghĩ đến tháng sau Hiểu Mỹ kết hôn kiểu gì cũng có chăn mới nên mới dẫn bọn họ đến xem có thể đổi thứ khác lấy chăn của Hiểu Mỹ không.”

Bí thư Chu nghe thấy là vì chuyện này mới bỏ qua.

Chu Hiểu Mỹ thích trao đổi đồ vật với các thanh niên trí thức.

Chu Hiếu Mỹ dẫn ba người vào phòng cô ấy, vừa đi còn vừa hiếu kỳ nhìn Trình Ninh và Mẫn Nhiên, còn hỏi Liêu Thịnh: “Anh muốn đổi cái gì với tôi?”

“Radio.”

Liêu Thịnh lấy đồ từ trong túi xách ra, nói: “Một cái radio đổi một cái đệm giường, hai cái chăn mới cộng thêm mười cân bột mỳ, ba mươi cân bắp và mười cân nấm rừng.”

Chu Hiểu Mỹ nhìn thấy radio đang sáng cả mắt nhưng sau khi nghe anh ấy nói một chuỗi đà thì nhảy dựng lên hét to: “Anh ăn cướp à?”

“Cướp bóc gì chứ!”

Liêu Thịnh gõ gõ đồ vật trên tay, cười nói: “Đây chính mà radio đấy, bên ngoài người ta bán phải đến tám mươi đồng, còn phải có vé phát thanh mới mua được. Mà cho dù chỉ là cái phiếu phát thanh thôi cũng chưa chắc đã mua được ở chợ đen với gia một trăm đồng đâu. Cái radio này mang đến công xã đổi những thứ này chắc chắn có người cướp ngay lập tức!”

Chu Hiểu Mỹ bĩu môi, nhưng cô ấy cũng biết Liêu Thịnh nói thật.

Chu Hiểu Mỹ lại liếc nhìn cái radio cái nữa, cô ấy thật sự rất thích nó.

Nghe nói kết hôn ở trong thành phố phải có “ba chuyển một vang”, “ba chuyển” là xe đạp, máy may và đồng hồ đeo tay, còn “một vang” chính là radio.

Cô ấy là con gái bí thư, gả cho con trai của kế toán đại đội sản xuất bên cạnh, nhà trai mua cho cô ấy xe đạp và máy may.

Nếu như có thể mua một cái radio làm của hồi môn thì quá nở mày nở mặt rồi.

Chu Hiểu Mỹ cắn răng, trong đầu nhanh chóng tính toán xem giao dịch này có lời không.

Chăn mới cũng chẳng có gì hiếm lạ, đợi thời tiết tốt hơn ra đi cung tiêu xã của công xã hoặc cửa hàng bách hoa trong huyện mua cũng được.

Liêu Thinh nỗ lực thương lượng: “Tôi nói thật với cô này, chiếc radio này là của Đông Nguyên, cái này là cái cuối cùng nên cậu ấy để lại tự dùng. Chẳng qua cậu ấy không có ở đây nên tôi mới cầm tới, nếu không cô có muốn cũng chẳng đổi được đâu.”

“Hàn Đông Nguyên?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.