[Thập Niên 70] Em Gái Ghẻ Trọng Sinh

Chương 43: Chương 43: Một cước (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Kho lúa của đại đội sắp thấy đáy rồi, giờ có số tiền và chỗ phiếu này cũng đủ sống qua mùa đông.

“Chuyện làm đồ gia dụng nhỏ lần trước cậu nói thế nào rồi?”

Lúc này, mấy chục người đang ở trong kho để gỗ đơn sơ làm việc, nào là đan chiếu, đan sọt, xẻ gỗ, cưa gỗ.

Đan chiếu, đan sọt là một truyền thống của dân làng vào mùa đông, có thể mang đến công xã bên kia đổi tiền nhưng giá cả rất rẻ. Một người dân đan suốt mùa đông cũng chỉ kiếm được mấy đồng và mấy tấm phiếu lương thực, nhưng ít nhất vẫn là có nguồn thu.

Còn về xẻ gỗ, sau khi nghe Hàn Đông Nguyên nói tài nguyên gỗ trong núi rất phong phú, có thể làm một nhà máy sản xuất gỗ để làm đồ nội thất nhỏ. Nhưng cụ thể phải làm những cái gì, bán thế nào, bán ở đâu thì vẫn chưa ai biết, chỉ thể chờ anh về đi liên hệ thôi.

“Tôi đã liên hệ với xưởng nội thất Bắc Thành.”

Hàn Đông Nguyên nói: “Bọn họ muốn chúng ta cung cấp hàng mẫu, lần này về tôi đã mua một số thứ ở thị trấn về, đợi tôi đi xem qua rồi làm một số hàng mẫu rồi lại nói chuyện nhà máy sau.”

“Được.”

Hàn Hữu Phúc cười nói: “Đi thôi, chúng ta đến kho để gỗ xem đi.”

Bởi vì đã giải quyết được vấn đề ấm bụng của dân làng mùa đông này nên tâm trạng Hàn Hữu Phúc rất tốt.

Hai người vừa đi đến kho để gỗ vừa nói chuyện.

“À, đúng rồi, có một họ hàng nhà cậu đến đây đấy, cậu đã biết chưa?” Hàn Hữu Phúc hỏi anh.

Họ hàng?

Hai từ này mới đấy.

Hàn Đông Nguyên không có hứng thú nói thêm một câu về đề tài này.

Hàn Hữu Phúc thấy anh lạnh mặt chẳng nói chẳng rằng thì thầm thở dài.

Hai chữ họ hàng này đúng là lúng túng thật.

Phải là họ hàng của mẹ kế anh mới đúng cơ.

Nhìn anh như vậy là biết anh không hứng thú tiếp đãi lắm, thế nên sau khi nhận người về Hàn Hữu Phúc cũng không đề cập với bất kỳ ai, ngay cả vợ mình cũng không.

Bởi vì vợ ông ấy là chị em cùng thôn với mẹ ruột của Hàn Đông Nguyên.

Ông ấy lại nói: “Mấy hôm nay cô bé đó cũng làm việc trong kho để gỗ, lát nữa cháu đến chắc cũng nhìn thấy đấy.” Rồi không nói gì nữa.

Khi hai người đến kho để gỗ, Hàn Đông Nguyên liếc mắt nhìn khắp một lượt.

Vừa liếc mắt đã thấy cô đang cúi đầu đan chiếu, thỉnh thoảng lại nói chuyện với thím Tư nhà Chu Thanh Tùng mấy câu gì đó.

Anh xoay người định đi sang chỗ xẻ gỗ bên kia, khóe mắt lại liếc thấy thím Tư đứng dậy đi đâu đó, thế là có một bóng người lập tức bước đến gần cô.

Anh khựng lại, xoay người nhìn lại.

Hai hôm nay Chu Hùng liếc trộm Trình Ninh rất nhiều lần.

Anh ta thậm chí còn có ảo giác mình rất chói mắt, anh ta cứ như tiên trên trời, cả cô gái này cũng vẫn luôn nhìn anh ta.

Đáng tiếc lúc nào bên cạnh cô cũng có người.

Lúc này, thấy thím Tư đột nhiên đứng dậy rời đi, anh ta không nhịn được nữa nên quyết định tiến lên nói chuyện với cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.