Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bị nhốt trong nhà mấy chục năm, không thể nói chuyện cũng không thể ra ngoài, sự cô đơn và bất lực gần như đã thấm vào tận xương tủy.
Bây giờ cô vẫn còn sống, nghe những bài hát tràn đầy sức sống khiến nhiệt huyết sôi trào. Nhìn thấy những khuôn mặt tươi tắn sinh động xung quanh mình, cô cũng có thể nói cười như họ, đúng là thật tuyệt vời biết bao.
Miễn là còn sống, là còn có hy vọng.
Trên chiếc xe tải lớn, bài hát mạnh mẽ hào hùng không ngừng phát trên loa, mọi người đều đã nghe quen.
Khi tiếng loa dừng lại, một số người đứng ra giới thiệu với nhau.
“Tôi là Cố Cạnh Văn, tôi đến công xã Thạch Kiều.”
“Tôi tên Triệu Chi, cũng tới công xã Thạch Kiều.”
…
Chiếc xe tải chở các thanh niên trí thức đều đi tới công xã Thạch Kiều, huyện Hợp, nhưng đại đội cụ thể lại không giống nhau, cho nên phần giới thiệu của mọi người đếu là muốn đến công xã..., không rõ đại đội cụ thể nào trong công xã. Trừ khi đã được sắp xếp như Trình Ninh, nếu không bản thân cũng không biết.
Triệu Chi, Cố Cạnh Văn?
Buổi sáng lúc tới văn phòng thanh niên trí thức, lần đầu tiên nhìn thấy cô gái tên Triệu Chi, Trình Ninh đã cảm thấy hơi quen mắt.
Lúc đầu cô không để ý lắm, nghĩ rằng đó có thể là một người bạn cùng lớp mà trước đây cô không thân lắm.
Dù sao bị nhốt mấy chục năm nên rất nhiều ký ức thuở bé đã trở nên mơ hồ.
Nhưng khi cô gái ngồi xuống bên cạnh cô và giao lưu với chàng trai trẻ ngồi đối diện, mỉm cười tự giới thiệu mình là Triệu Chi...
Trái tim Trình Ninh đột nhiên đập loạn một nhịp, một đoạn ký ức không hiểu sao nhảy vào trong đầu cô.
Nhiều năm sau, một người phụ nữ khoảng ba mươi bốn mươi tuổi đến nhà tìm Hàn Đông Nguyên.
Người phụ nữ rõ ràng đã ăn mặc và trang điểm tỉ mỉ, nhưng vẫn không thể che giấu được khuôn mặt hốc hác và đau khổ của mình.
Cô ta nước mắt ràn rụa cầu xin Hàn Đông Nguyên, nói rằng trong lòng cô ta vẫn luôn thích Hàn Đông Nguyên, nhưng cô ta không còn lựa chọn nào khác, sau khi anh vào tù, cô ta chỉ có thể cưới Cố Cạnh Văn. Hà Cạnh Văn cũng biết chuyện này, biết trong lòng cô ta chỉ có Hàn Đông Nguyên chứ không có anh ta nên mới một mực nhắm vào anh.
Cô ta cầu xin anh buông tha cho Cố Cạnh Văn và mình, dù sao cô ta và Cạnh Văn cũng đã có hai đứa con nhỏ.
Cô vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt của Hàn Đông Nguyên lúc đó.
Mặc dù sau khi ra tù, lúc nào anh cũng trưng ra gương mặt lạnh lùng với người ngoài, nhưng Trình Ninh là ai?
Cô thấy quá vô vị, cô đã nhìn khuôn mặt đó suốt mấy chục năm, dù chỉ thoáng xuất hiện rồi biến mất nhưng cô cũng có thể thấy được sự chán ghét thể hiện qua đó.
Thì ra là cô ta.
Giờ phút này, khuôn mặt ấy vẫn còn cực kì trẻ trung non nớt, khí chất cũng hoàn toàn khác biệt, hơn nữa đã nhiều năm trôi qua nên lúc này cô không thể nhận ra cô ta từ đầu.