Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Buổi tối.
“Ba, mẹ, con bảo đám Vệ Hồng tới nhà chị dâu Tần ngủ nhờ, ba mẹ và Miêu Đản cứ ngủ ở phòng chúng nó nhé.”
Chu Hướng Bắc dàn xếp cho ba mẹ và con gái xong thì về phòng, trong phòng tối đen như mực, anh ta đứng trong phòng một lúc, không định lên giường, nên mở ngăn tủ lấy chăn ra, đi ra phòng khách.
Vốn Triệu Ngọc Lan muốn chờ Chu Hướng Bắc lên giường, cô ta tính nói vài câu dịu dàng với anh ta, bảo anh ta nhanh chóng 'mời' ba mẹ anh đi, lại thấy anh ta ra ngoài ngủ, tiếng răng nghiến chặt vang lên ken két.
Được như Chu Hướng Bắc, có bản lĩnh thì cả đời này anh đừng vào cái phòng này nữa.
Cô ta sinh cho nhà họ Chu một cậu con trai béo mập, còn có mấy đứa con gái, giờ anh ta đối xử với cô ta như vậy, còn có cả bà mẹ chồng của cô ta nữa, hôm nay không chỉ mắng cô ta mà còn đánh cô ta, theo lý thuyết Triệu Ngọc Lan cô ta là ân nhân của nhà họ Chu bọn họ, bọn họ đều phải nâng niu cung phụng cô ta. Nếu không có cô ta, nhà họ Chu bọn họ sẽ chặt đứt hương khói, tuyệt hậu về sau.
Chỉ dựa vào cái bụng không biết cố gắng của vợ chú hai, một trăm năm nữa cũng không đẻ được một quả trứng.
Lúc cô ta chưa gả cho Chu Hướng Bắc, đã nghe người trong thôn đồn là bà mẹ chồng của cô ta nổi tiếng là cay nghiệt, ở trong thôn không phải chửi nhau thì là đánh nhau, không ai dám chọc tới bà ấy.
Còn ông ba chồng của cô ta, càng không thể nói nổi, keo kiệt muốn chết, người bên ngoài chiếm tiện nghi của ông ấy một chút xíu, suốt buổi tối ông ấy đều khó chịu ngủ không yên.
…
Chu Lão Khu nằm trên giường, chỉ cần nghĩ tới chuyện tiền con trai kiếm được, tiền của nhà họ Chu bọn họ, đồ đạc của nhà họ Chu bọn họ, đều bị con dâu cả cầm về nhà mẹ đẻ, ông ấy liền khó chịu tới mức ngực đau, than ngắn thở dài.
“Ba nó à, ông đừng khó chịu quá, chúng ta ở nông thôn, bọn nó ở trong thành phố, cách xa nhau vạn dặm, tiền con trai kiếm được, cùng với đồ đạc trong cái nhà này, không chừng đã bị nhà mẹ đẻ của cô ta cầm đi mất mấy xe rồi.”
Vương Thúy Phân nằm ở phía dưới giường của Miêu Đản, vốn bà ấy định để Miêu Đản ngủ phía dưới, đỡ lo cô bé ngủ lăn xuống đất, nhưng Miêu Đản quyết tâm phải ngủ phía trên.
Trong phòng đặt hai cái giường tầng trên - dưới, chỗ ở nhỏ hẹp chỉ có thể đặt được một cái bàn.
“Không được, tôi muốn đến nhà mẹ đẻ của con dâu cả, đòi mấy thứ kia về.”
Chu Lão Khu ngồi dậy, người trong thôn ăn hời của ông ấy được một cây kim, ông ấy nhất quyết muốn đòi về, càng đừng nói chuyện của hời lớn như thế, chiếm tiện nghi của con trai ông, đồng nghĩa với việc chiếm tiện nghi của Chu Lão Khu ông đây.
Ngần ấy năm, phần lương thực từ khi Miêu Đản sinh ra tới khi lớn bằng nhường này, từ trước tới nay bọn họ chưa từng được thấy, thế nó đã đi đâu? Chắc chắn là bị con dâu cả ẵm hết về nhà, nuôi sống người ngoài.
“Ông đừng vội, chờ ngày mai sáng rồi tôi sẽ hỏi thằng cả, mấy năm tay, kẻ trộm nhà kia, đã cầm bao nhiêu tiền về cho nhà mẹ đẻ cô ta, còn có cả đồ đạc nữa…”
Vương Thúy Phân khuyên ông nhà mình, đừng nói là ông nhà khó chịu, ngay cả bà ấy cũng thế, trách không được ngày trước chỉ gửi hai lần tiền về nhà rồi thôi, tất cả số tiền còn lại đều rót hết vào cái động không đáy nhà mẹ đẻ cô ta.