[Thập Niên 70] Hồng Song Hỷ

Chương 22: Chương 22: Lược (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Vương Thúy Phân không thèm để ý mất mặt hay không. Trong lòng bà ấy, bà ấy là bà ấy, Triệu Ngọc Lan là Triệu Ngọc Lan. Bà ấy muốn bêu xấu Triệu Ngọc Lan khi cô ta không có nhà.

“Bác, bác không biết thôi, con dâu bác Triệu Ngọc Lan, cô ấy là người vô cùng sạch sẽ trong viện chúng tôi, còn hơn cả người thành phố nữa. Lần trước cháu mặc một cái áo rất lâu, cô ấy nhìn thấy rồi nói, chị Trương, quần áo phải được thay và giặt thường xuyên, người khác không biết còn nghĩ rằng cô ấy là người thành phố đó.”

“Người thành phố nào, ba mẹ cô ta chỉ là nông dân bình thường, trước khi lấy con trai tôi, cô ta cũng chỉ là một đứa con gái quê mùa, nhà nghèo tới mức không có cơm ăn.”

Vương Thúy Phân bĩu môi.

“Nhà cô ấy nghèo như vậy sao? Cô ấy nói ba cô ấy là trưởng thôn, cô ấy rất nổi tiếng trong thôn, cô ấy còn được đi học.”

Chị Tần cũng giống như Triệu Ngọc Lan, xuất thân từ nông thôn nên mọi người trong viện thường so sánh hai người bọn họ với nhau, cô ấy thua kém Triệu Ngọc Lan về mọi mặt, nếu Triệu Ngọc Lan không nói thì sẽ không ai biết cô ấy là người nông thôn.

Cô ấy thường mặc những bộ quần áo sang trọng, dáng người cao ráo, xinh đẹp với chiếc túi trên vai, nếu không biết thì ai cũng nghĩ rằng cô ấy đang việc trong nhà máy.

“Có cái rắm, ba cô ta không phải trưởng thôn, sao cô ta có thể lừa dối mọi người như vậy, hơn nữa cô ấy một chữ cũng không biết.”

Vương Thúy Phân kéo mọi người lại, hung hăng nói. Bà ấy thật không ngờ con dâu cả Triệu Ngọc Lan lại hống hách như vậy!

Miêu Đản đứng trên lầu nghe được, kiếp trước Triệu Ngọc Lan rất có danh tiếng, luôn đứng đắn trước mặt người ngoài, tính cách tốt, đối xử bình đẳng với con cái, nhưng không ai biết, cô ta rất xấu tính và thiên vị.

Cô ta ở bên ngoài và ở nhà, là hai người khác nhau.

Kiếp trước, cô được ba mình là Chu Hướng Bắc cõng từ ga xe lửa về nhà, lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Ngọc Lan, Chu Hướng Bắc đưa cô cho cô ta bế, trong trí nhớ của cô, đó là lần đầu tiên Triệu Ngọc Lan bế cô.

Cô ta bế cô rồi nói nhớ cô bé rất nhiều, nhưng cô có thể cảm thấy rằng cô ta không thích mình, cảm giác này là do ánh mắt của Triệu Ngọc Lan khi nhìn cô.

Ông nội với bà nội thấy cô ta vẫn giống một người mẹ nên nén lại sự bất mãn với việc cô ta không đón họ ở ga tàu, họ ở lại đây hai ngày rồi lại rời đi, nên hai ngày này Triệu Ngọc Lan đối xử với cô rất tốt, thậm chí còn tốt hơn cả Chu Vệ Hồng và Chu Vệ Đông.

Có lẽ đây cũng là nguyên nhân khiến ông bà yên lòng trở về. Họ nghĩ dù thế nào cô cũng là con gái của Triệu Ngọc Lan, chắc chắn cô ta sẽ không đối xử tệ bạc với cô. Thực ra trước khi đến đây, họ đã nói sẽ nói rõ với Triệu Ngọc Lan, bởi vì cô ta đã bỏ cô ở quê, không quan tâm không hỏi han.

Sau đó, nghĩ rằng sau này cô sẽ phải sống, phải đi học ở cái gia đình này, phải nhìn sắc mặt của Triệu Ngọc Lan để sống, bà nội đã chịu đựng rất nhiều sự bất mãn rồi rời đi, hy vọng rằng bà ấy không xúc phạm đến con dâu nên con dâu sẽ đối xử tốt với cô.

Dù thế nào, họ cũng không bao giờ ngờ được rằng Triệu Ngọc Lan này quá giỏi giả vờ.

Kiếp này, sau khi xuống tới ga tàu, cô bé không còn thân thiết với Chu Hướng Bắc như kiếp trước, cô bé dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn sự việc phát triển, không ngờ lại có nhiều thay đổi như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.