[Thập Niên 70] Hồng Song Hỷ

Chương 24: Chương 24: Lược (4)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cô ta hiện là bạn của Lưu Thu Mi, một cư dân thành phố có quan hệ họ hàng sâu rộng, cô ta không được để Lưu Thu Mi coi thường mình được.

“Ngọc Lan, sao ăn nhanh vậy? Tôi còn đang muốn ăn với cô đấy.”

Khi Lưu Thu Mi trở lại, hộp cơm trưa của Triệu Ngọc Lan đã trống rỗng.

“Cô ăn gì vậy?”

“Bánh bao.”

Thấy Lưu Thu Mi quay lại sớm như vậy, Triệu Ngọc Lan cảm thấy vô cùng may.

“ Bánh bao gì vậy? Sao tôi không ngửi thấy?”

“Nhân miến.”

“Thảo nào, mẹ chồng quê mùa của cô đến từ lúc nào vậy? Bà ấy không làm khó cô chứ? Nếu lúc đầu cô không lấy chồng ở nông thôn, thì sẽ không phải ở với mẹ chồng quê mùa, tôi nghe nói mẹ chồng ở quê rất khó chăm sóc.”

Không thể trách Lưu Thu Mi hiểu lầm, Triệu Ngọc Lan ngày nào cũng mặc quần áo đẹp đi làm, nói năng làm việc khiến người ta lầm tưởng cô ta xuất thân từ thành phố, trước kia khi Lưu Thu Mi nói, cô ta cũng không bác bỏ, cứ để như vậy.

Vì vậy, mọi người trong nhà ăn đều nghĩ Triệu Ngọc Lan là dân thành thị thực thụ.

“Hôm qua mới đến đây.”

Triệu Ngọc Lan nhặt một số chuyện xảy ra trong nhà kể từ khi mẹ chồng đến để kể với Lưu Thu Mi.

Buổi trưa Chu Hướng Bắc không về nhà ăn cơm, bởi vì nơi anh ta làm việc hơi xa, nếu như có xe đạp thì không sao, nhưng một năm gia đình cũng không tiết kiệm được bao nhiêu tiền, nên anh chỉ biết bất lực nhìn đồng nghiệp mua.

Anh ấy cũng ăn ở nhà ăn công ty, nhà ăn của bọn họ trả tiền ăn mỗi tháng một lần, mỗi cuối tháng Triệu Ngọc Lan đều đưa tiền cho anh, cũng không cho anh thêm một xu nào, trước đây anh từng nghĩ đến việc bỏ bữa trưa và để dành tiền gửi về quê, nhưng dù không ăn cả tháng cũng chỉ tiết kiệm được hai tệ.

“Lão Chu, cậu còn ăn đồ ăn hạng ba, về nhà nói cho Ngọc Lan nhà cậu biết, cậu là đàn ông, sao cứ phải ăn đồ ăn tệ như vậy?”

Lão Mã ngồi đối diện liếc nhìn đồ ăn trong hộp cơm của đối phương, lại húp một ngụm mì đậu nhạt nhẽo.

Lão Mã gắp cải xào đậu phụ trong bát của mình bỏ vào hộp cơm của Chu Hướng Bắc, Chu Hướng Bắc vội vàng gắp trả lại: “Cứ ăn đồ của cậu mãi thì ngại lắm, cậu cứ ăn đi. ”

“Chúng ta còn của ai với ai nữa nữa chứ, cũng không phải, tôi nói Ngọc Lan nhà cậu. Chẳng phải đồ ăn hạng hai trong nhà máy của chúng ta đáng giá hơn so với thực phẩm hạng ba hai nhân dân tệ sao?”

Những người khác trong nhà máy không biết, nhưng bởi vì lão Mã có quan hệ tốt với Chu Hướng Bắc, do vậy anh ta cũng biết chuyện của vợ chồng nhà Chu Hướng Bắc, bao gồm cả việc mỗi tháng Chu hướng Bắc đều đưa tiền lương cho vợ.

“Cậu nói nhỏ chút.”

Chu Hướng Bắc nhìn chung quanh, sợ người khác biết mình sợ vợ, tiền lương đều do vợ giữ, anh ta là đàn ông, dù sao cũng muốn giữ thể diện.

“Mẹ cậu đến rồi, vừa hay ngày mai lại được nghỉ, dẫn thím và chú đi dạo phố đi. Cậu cũng vậy, làm công nhân ở Hải Thành nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên ba mẹ cậu tới đây đúng không?”

Lão Mã nói làm Chu Hướng Bắc cảm thấy không thoải mái, theo lý thì lẽ ra anh ta nên đưa ba mẹ qua ở cùng từ lâu.

“Với lại, con gái cả của cậu có thái độ như thế nào với cậu? Hai người bỏ nó ở nông thôn nhiều năm như vậy, nếu là tôi, tôi cũng không nhận ra cậu.”

Thành thật mà nói, Lão Mã thực sự rất ghen tị với Chu Hướng Bắc có nhiều con gái như vậy, không giống như anh ấy, vợ anh ấy sinh ba đứa con trai, khiến anh ấy sợ chết khiếp, bây giờ đứa nào cũng khỏe như trâu, ăn còn nhiều hơn cả anh ấy, đợi ba đứa nó lớn hơn chút chắc là ăn thịt anh ấy mất.

“Từ hôm qua đến nay, không gọi tôi một tiếng ba, cũng không gọi vợ tôi một tiếng mẹ.”

Chu Hướng Bắc thở dài.

“Đáng đời, ai bảo cậu vứt bỏ con bé.”

Chuyện này nếu là Lão Mã, anh ấy đã đưa con gái về từ lâu rồi, cứ bỏ mặc con bé ở quê, lỡ có chuyện gì thì sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.