[Thập Niên 70] Hồng Song Hỷ

Chương 1: Chương 1: Miêu Đản (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tháng 5, năm 1963.

Vợ chồng lão Chu mang bao lớn bao nhỏ, dắt cháu gái Miêu Đản chen lên chiếc xe lửa xanh biếc đến Hải Thành.

“Thím, mọi người là vào thành phố thăm người thân sao?”

Ngồi đối diện Vương Thúy Phân bọn họ là hai nam một nữ, dòm cách ăn mặc của bọn họ bên cạnh còn mang theo công văn, Vương Thúy Phân suy nghĩ một lúc đoán ra bọn họ là người của cơ quan nhà nước, bà liền thu hồi ánh mắt phòng hờ, nặn ra một nụ cười.

“Đúng vậy, chúng tôi đưa cháu gái vào thành phố thăm ba con bé, ba nó đang làm công nhân ở nhà máy, cháu gái cũng lớn rồi, tôi và chồng cũng muốn để cho con bé vào thành đi học.”

Người chị lớn ngồi ở chính giữa mặc áo màu xám tro, ánh mắt rời khỏi gương mặt của cô gái nhỏ đang ngủ trong lòng người phụ nữ, sau đó lại nhìn vào gương mặt cay nghiệt chanh chua của người phụ nữ, trong ánh mắt lại thoáng chút nghi ngờ.

“Đây là cháu gái của thím sao, nếu ba làm công nhân trong xưởng, sao cô bé lại theo hai người?”

Người phụ nữ này mặc chiếc áo choàng ngắn kiểu cũ, pha chút màu xanh da trời với màu trắng, đôi mắt tam giác, gò má cao, môi mỏng, nhìn thế nào, trông cũng rất cay nghiệt, sống trong thôn chắc cũng rất cay nghiệt, khóc lóc om sòm hành hạ con dâu, ngược đãi con cháu có tiếng.

Liền giống hệt như một người thím gọi là thím Xá của cô, người như vậy, không phải rất trọng nam khinh nữ sao?

Nhưng trong lòng bà lại là một cô gái nhỏ đang ngủ, thắt tóc hai bên, mặc một chiếc áo hoa nhỏ.

Da trắng giống như mới từ trong hang bò ra, lông mi lại giống một cây quạt nhỏ, lỗ mũi nhỏ, miệng chúm chím, mặc dù trông như mới có năm sáu tuổi, nhưng lại rất xinh.

Một cô bé đáng yêu như vậy, sẽ là cháu gái của người phụ nữ này?

Chị Trương có chút không tin, bây giờ những kẻ bắt cóc rất nhiều, cô gái nhỏ này cũng đừng là bị bắt đi.

“Chuyện này cũng phải trách con bé lại có một người mẹ quỷ ma, mẹ nó, sinh nó ra, sau khi mang thai đứa sau, lại ném nó xuống quê, suốt bốn năm năm, không thấy không hỏi, nhắc tới mẹ nó, tôi giận đến run rẩy.”

Lời này của Vương Thúy Phân còn chưa nói hết, liền bị lão đầu tử bên cạnh đụng cho, lão Chu nháy mắt với lão bà tử, ý nói bà đừng nói nữa.

Từ lúc lên xe, vừa ngồi xuống, ba người ngồi đối diện, chỉ nhìn chằm chằm vào đứa cháu gái Miêu Đản của ông, không biết có mục đích gì.

Ông và vợ chưa bao giờ đi xa, nhưng cũng nghe nói qua, ở trạm xe buýt, trạm xe lửa, ăn trộm rất nhiều, còn có cả bắt cóc đứa tể, chuyên chọn những đứa trẻ xinh đẹp, Miêu Đản nhà bọn họ đáng yêu trắng nõn như vậy, cũng đừng là bị theo dõi.

Vương Thúy Phân không biết tại sao lão đầu tử lại đụng bà, nhưng cũng không nói nữa, không ngờ, lại khiến cho ba người chị Trương trong lòng lại có suy nghĩ sâu xa, nhất là người đàn ông đeo kính đó, anh đã quan sát hơn nửa ngày.

Chị Trương đổi vị trí ngồi với anh, ngồi ở đối diện Vương Thúy Phân, thừa dịp Vương Thúy Phân không kịp phản ứng, nhanh chóng đưa tay nhéo mặt cô gái nhỏ trong ngực bà, trên mặt cô gái nhỏ lập tức xuất hiện một vết đỏ.

“Các người định làm gì?”

Giọng nói sắc bén của Vương Thúy Phân vang lên trong toa xe, chọc cho người xung quanh đều quay lại nhìn.

“Mấy người là người xấu, sao lại nhéo cháu gái tôi làm gì?”

Miêu Đản bị nhéo đến đau mà tỉnh dậy, vừa mở mắt ra, bên tai truyền tới tiếng mắng của Vương Thúy Phân, bà cô bé, quả nhiên vừa ồn ào, không có gì bất ngờ xảy ra, thì chị lớn này liền cướp cô trong lòng bà, sau đó nói bà của cô bé là người bắt cóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.