[Thập Niên 70] Hồng Song Hỷ

Chương 37: Chương 37: Phiếu (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cô ta nghiêm túc nói với Chu Hướng Bắc.

“Chị Tôn”

Chu Hướng Bắc không biết phải nói gì.

“Tôi biết yêu cầu anh và Ngọc Lan ly hôn là ý của ba mẹ anh. Lão Chu, anh là ba của bốn đứa trẻ, không phải chuyện gì cũng nghe lời ba mẹ được. Nếu họ nói đúng, thì chúng ta hãy nghe theo. Còn nếu sai thì tại sao anh phải nghe, đây không phải là sự hiếu thuận ngu xuẩn sao?

Huống chi, ba mẹ anh cả đời đều ở quê, không phải tôi xem thường người nhà quê hay gì, bọn họ phong kiến ​​cổ hủ, thích dùng thủ đoạn của mình để hỏi con dâu, họ nóng lòng muốn đay nghiến con dâu cho đến chết.

Tôi nói lời này anh cũng không cảm thấy không vui, chị nói đúng, ba mẹ cũng đã già rồi, ở quê làm ruộng, lên thành phố ép con trai anh và con dâu ly hôn không phải là trái đạo đức sao?”

Chu Hướng Bắc nghe chị Tôn nói về ba mẹ mình, cau mày,

“Chị Tôn, đừng nói nữa, ba mẹ tôi làm vậy là muốn tốt cho tôi.”

“Vì lợi ích của bản thân, bà không nên ép buộc phải ly hôn với Ngọc Lan, một cô con dâu tốt như Ngọc Lan gả vào nhà họ Chu của anh, đó là ân đức của tổ tiên.

Người ta nói thà phá chùa còn hơn phá hôn, trước khi cha mẹ anh vào thành phố, anh và Ngọc Lan có quan hệ rất tốt, hai người là một cặp đôi kiểu mẫu trong khu này.

Nhưng sau khi bố mẹ anh đến, hãy xem họ bắt nạt Ngọc Lan như thế nào, hôm đó Ngọc Lan đến nhà tìm tôi, tôi đã rất sốc khi nhìn thấy cô ấy mắt sưng húp vì khóc không nhìn thấy gì.

Nói cho anh biết, anh mau nói ba mẹ đi, kẻo phá hỏng tình nghĩa vợ chồng.

Ba đứa con của anh, Vệ Hồng, rất tuyệt vời và đáng yêu. Nếu anh ly hôn, gia đình tốt đẹp của anh sẽ bị hủy hoại.

Sau khi chị rời xưởng khăn, cô ấy đến Ngõ nhỏ hoa sen. Khoảng sân nơi Chu Hướng Bắc và những người khác sống là ở Ngõ nhỏ hoa sen

Sau khi chị Tôn rời khỏi nhà máy khăn, cô ta đi đến phố nhỏ Liên Hoa. Hướng về phía Bắc, đó là khu tập thể, nơi cô ta và mọi người sống ở phố nhỏ Liên Hoa.

Chị dâu Tần vừa bóc hành lá trong tay, vừa thì thầm to nhỏ với Trương Mỹ Quyên và những người khác. Vừa ngẩng đầu lên cô ấy đã nhìn thấy Triệu Ngọc Lan đi xuống với bộ quần áo bẩn thỉu. Cô ta vội vàng chạy xuống liền đụng phải Trương Mỹ Quyên vẫn đang mải nói chuyện. Chị dâu Tần đưa mắt ra hiệu với Triệu Ngọc Lan, bảo cô ta nhìn vào vòi nước phía sau.

Trương Mỹ Quyên hướng theo ánh mắt của chị dâu Tần quay đầu lại nhìn.

“Là Ngọc Lan sao, hôm nay cô không đi làm hả?”

Trương Mỹ Quyên vốn đã biết rõ câu trả lời, các dì và chị xung quanh đều nhìn Triệu Ngọc Lan, người sắp bị Lão Chu đá ra khỏi nhà.

“Cơ thể tôi cảm thấy không khỏe nên xin nghỉ vài ngày.”

Triệu Ngọc Lan biết rằng những người này đang muốn xem trò cười của cô ta, khuôn mặt cô ta vẫn gắng gượng nở ra một nụ cười.

Sau đó cô ta bắt đầu vặn vòi nước, tiếng nước chảy ra ào ào. Cô ta lấy xà phòng giặt sạch quần áo Chu Lão Khu. Sợ những người này lại tiếp tục hỏi, cô ta vội vàng cúi đầu vò quần áo.

Nhưng Trương Mỹ Quyên cùng những người khác làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho cô ta như vậy.

“Chao ôi, Ngọc Lan à, mấy ngày nay sao không thấy Lão Chu nhà cô nhỉ, đêm đó hình như tôi nghe thấy trong nhà cô có tiếng cãi nhau, cô và Lão Chu đều là cặp vợ chồng mẫu mực của chúng tôi ở đây, bao nhiêu năm rồi, từ trước tới nay đều chưa từng thấy hai người đỏ mặt, chẳng lẽ hai người cãi nhau rồi?”

“Chỉ là cãi nhau vài lời thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.