[Thập Niên 70] Hồng Song Hỷ

Chương 46: Chương 46: Tôn Đại Ni (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Miêu Đản ra ngoài xếp hàng đi vệ sinh đúng lúc trở về, liên tục nhìn cô ta, phải mất một lúc lâu sau mới nhận ra người vừa rồi là cán sự khu phố Tôn Đại Ni, người có quan hệ vô cùng tốt, có thể mặc cùng một chiếc quần với Triệu Ngọc Lan.

Đây là xảy ra chuyện gì sao.

Chờ đến khi cô về nhà, liền nhìn thấy bà nội Vương Thúy Phân đang ngồi trên băng ghế dài, bộ dạng vô cùng tội nghiệp, trong miệng liên tục trách mắng Tôn Đại Ni, trước đó cô đã ăn bánh rán mà Chu Lão Khu đem về cho cô, trong bụng có hơi đau, cô liền chạy từ cầu thang bộ đi ra cửa sau, rồi đi tắt qua hẻm nhỏ để đến nhà vệ sinh công cộng.

Đợi đến khi cô hiểu rõ mọi chuyện vừa xảy ra, thì đã nhìn thấy mọi người trong gia đình gần như đã rời đi hết, chỉ còn Trương Mỹ Quyên và những người khác nắm lấy tay bà nội cô, còn nói sẽ giúp bà nội cô viết một bức thư tố cáo Tôn Đại Ni đó đã đánh người.

Triệu Ngọc Lan muốn nói vài câu tốt cho Tôn Đại Ni, nhưng có lòng mà không có gan làm, điều này càng làm cô ta nhìn rõ hơn đức hạnh của ba mẹ Chu Hướng Bắc, rõ ràng là bọn họ đánh Tôn Đại Ni, vậy mà còn cắn lại nói Tôn Đại Ni đánh bọn họ, thật không biết xấu hổ.

Chu Hướng Bắc biết ba mẹ của mình là loại người như thế nào, chỉ ngồi bên cạnh không nói lời nào, chờ cho đến khi mọi người rời đi mới nói với Vương Thúy Phân.

“Mẹ, Tôn Đại Ni người ta không đánh mẹ, vậy mà vừa rồi mẹ ở trước mặt mọi người chứ nhất định nói chị ta đánh mẹ, nói gì thì nói, đừng có báo cáo người ta, chị ta cũng thật sự không có đánh mẹ, mẹ cũng không có chịu thiệt.”

“Con là con trai của ai vậy, người khác không biết còn tưởng Tôn Đại Ni mới chính là mẹ của con đấy, ai là người thân của con, con không biết sao.”

Vương Thúy Phân chỉ tay vào con trai Chu Hướng Bắc đang không đứng cùng một chỗ với bà.

Trong khi Vương Thúy Phân đang buộc tội con trai mình, Triệu Ngọc Lan đã nháy mắt với Miêu Đản, gọi cô bé theo cô ta về phòng.

Trái lại Miêu Đản lại muốn xem Triệu Ngọc Lan này lại muốn làm gì, nên đi theo cô ta vào phòng.

“Miêu Đản à, chờ đến buổi tối, con cầu xin ông bà con, để bọn họ không bắt bố con ly hôn với mẹ nhé, nếu mẹ ly hôn với bố con, sau này con sẽ không bao giờ được gặp mẹ nữa. Con chỉ cần nói với bọn họ, con muốn ở cùng mẹ, chỉ có con bây giờ mới giúp được mẹ thôi, chỉ cần để bố con không ly hôn với mẹ, mẹ sẽ đưa con đến cửa hàng bách hòa để mua quần áo mới cho Miêu Đản của chúng ta mặc, được không con.”

Miêu Đản cũng đồng ý, bởi vì để Chu Hướng Bắc ly hôn với cô ta nhanh như vậy, thật sự là quá dễ dàng cho Triệu Ngọc Lan rồi, còn nhớ kiếp trước có chuyện, đến lúc chết cô vẫn không hiểu rõ.

Chờ đến khi đi ngủ, Miêu Đản nói với Vương Thúy Phân.

“Miêu Đản, con thật sự không muốn để ba con tìm một người mẹ kế khác cho con sao, lẽ nào như thế không tốt sao.”

Vương Thúy Phân ôm cháu gái vào trong lòng một cách trìu mềm, có chút hơi khó hiểu, chắc hẳn là Triệu Ngọc Lan đã nói gì đó với con bé lúc họ đi vắng, bà nhớ rằng trước đây Miêu Đản chưa bao giờ để ý đến người mẹ Triệu Ngọc Lan này.

“Bà nội, con thấy ba không muốn ly hôn với mẹ con.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.