Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau khi Diệp Thanh Thủy về đến nhà, bột mì đã được thu dọn ổn thỏa.
Đồng thời cô kinh ngạc phát hiện lu gạo trong nhà đã đầy được một nửa, có khoảng năm ký. Cô đưa tay vào, lấy ra hạt gạo chắc nịch, ngọt ngào trắng như tuyết, lan ra mùi thơm thoang thoảng mê người.
“Không hổ là tới từ Thủ Đô, ra tay đúng là hào phóng.”
Diệp Thanh Thủy biết, gạo có chất lượng tốt như vậy, nhất định là được Tạ Đình Ngọc mua. Nhà họ Diệp nào có đành lòng ăn gạo chất lượng tốt như vậy, đó là chuyện nghĩ cũng không dám nghĩ. Mẹ thường xuyên đổi gạo hạng nhất bằng gạo hạng ba, như vậy có thể đổi được nhiều hơn. Nhưng ăn cũng không có mùi vị gì, lại cứng lại vừa đắng. Loại gạo mà Tạ Đình Ngọc mua được gọi là “Gạo hương hoa”, bề ngoài bóng loáng tươi đẹp, ăn vào mềm mại và có hương thơm ngào ngạt.
Tội ác của chủ nghĩa khoái lạc, Diệp Thanh Thủy oán thầm nói.
Vào buổi tối, Diệp Thanh Thủy dùng loại gạo này làm cơm chiên.
Cái được gọi là cơm chiên mới là thứ có thể kiểm tra kỹ năng cơ bản của người đầu bếp nhất, trộn xào phải đều, màu sắc phải bóng loáng, mềm vừa phải, nếu chín quá sẽ cháy khét, nếu sống sẽ quá dính. Bọc trong dầu, hạt cơm mềm mại trơn bóng ngon miệng, thứ muốn mạng người khác nhất là ba bốn hạt gạo được gói trong trứng chiên.
Nếu gói ít, là trộn xào quá mạnh tay; nếu gói nhiều, là trộn xào phải không đủ độ lửa. Năm đó khi Diệp Thanh Thủy bái thầy xin học, cũng không ít lần chịu khổ vì cơm chiên trứng.
Diệp Thanh Thủy dùng “Gạo hương hoa”, mỡ heo, phối hợp với đậu Hà Lan trứng gà xào với đậu nành.
Mặc dù mẹ Diệp muốn trách con gái quá phí dầu, quá lãng phí lương thực, còn là ăn khoai lang đỏ với cơm là được rồi, nhưng khi bà nhìn thấy cơm chiên vàng óng, ngửi mùi thơm bốc lên, đói bụng khó chịu đến mức hai mắt mơ màng. Bà nghĩ: Tất cả đều là công lao của con rể, chuyện này cũng không liên quan đến Thủy Nhi.
Bà đã tận mắt nhìn thấy anh vác một bao gạo to trở về!
Bà Diệp chỉ thở dài, rất nhanh đã được ăn cơm chiên. Một ngụm thơm ngát một ngụm ngọt ngào, ngọt ngào mềm dẻo là đậu, thơm ngát là cơm.
Tạ Đình Ngọc ung dung thong thả ăn, mặc dù biểu cảm trên mặt cũng không có gì thay đổi, nhưng khóe mắt hơi cong lên đã tiết lộ tâm trạng vui thích của anh. Gạo này. . . Mua không uổng phí.
Ăn cơm xong, Tạ Đình Ngọc cảm thấy rất vui sướng.
Nhưng Diệp Thanh Thủy lại xoắn xuýt, cô tính toán “tiền tiết kiệm”, đối mặt với người giàu có như Tạ Đình Ngọc.
Cô lấy phấn hoa tuyết mà Tạ Đình Ngọc đã mua lúc sáng ra rồi đặt lên trên bàn của anh.
“Em không có tiền trả cho anh, nên cái này em sẽ trả lại cho anh.”
Dường như đây là lần đầu tiên Tạ Đình Ngọc nhìn thấy một người thành thật như vậy, rất khó có thể tưởng tượng được cô sẽ tính kế dựa dẫm vào anh. Khoảng thời gian trước cô ước gì có thể tận dụng mọi thứ để nhìn vào người thanh niên trí thức như anh, nhưng khi anh quay đầu nhìn lại thì mặt đỏ bừng. Bây giờ ngay cả đồ của anh cũng không cần?
Tư tưởng giác ngộ cũng khá nhanh. Nhưng tâm trạng của Tạ Đình Ngọc lại hơi phức tạp. Anh chợt nghĩ, tâm tư của cô, anh để ý làm gì?
Tạ Đình Ngọc đặt hai tay lên sau đầu, hời hợt nói: “Cho em thì em cứ lấy đi.”
“Hôm nay cơm chiên ăn rất ngon, sau này những thứ này xem như là tiền ăn uống của anh.”
Khẩu vị của Tạ Đình Ngọc khá kén chọn, anh không phải là người chưa từng ăn các món ngon, anh đã từng ăn chỗ tiệm cơm nổi tiếng ở Kinh Đô, nhưng Diệp Thanh Thủy nấu ăn rất ngon, có một mùi vị rất đặc biệt.
“Thôi.” Cô sờ mặt của mình: “Chờ sau này em tiết kiệm đủ tiền sẽ mua lại cho mình, anh không cần đối tốt với em như vậy.”
Da của Diệp Thanh Thủy vẫn rất dễ chăm sóc, giống như mẹ cô, mùa đông che lại sẽ trắng. Quả thực không cần lãng phí mỹ phẩm dưỡng da, đời trước khi cô ba mươi tuổi, vẫn có người nói cô trông giống cô gái mười bảy mười tám. Mềm mại trắng nõn, giống như cô gái xinh đẹp bước ra từ bức tranh thuỷ mặc.
Bây giờ cô lại quá bướng bỉnh, là mùa hè làm việc quá sức nên bị cháy nắng.