Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hai đứa này sao lại biết nịnh nọt đến vậy cơ chứ, nhỡ đâu mẹ chồng bị dỗ đi mất thì phải làm sao đây!
Cô ấy cúi đầu nhìn hai đứa con của mình, nhỏ giọng thì thầm: “Ăn ăn, chỉ biết ăn, hai đứa nhóc mà ăn phần ăn như của người lớn vậy.”
Cô ấy nghĩ hai đứa nhỏ ăn không hết thì có thể để lại cho chồng của mình ăn, hai nhóc con này hẳn là ăn không hết.
Hổ Đầu và Tiểu Yến Tử mặc kệ mẹ nói cái gì, cứ ôm chén cơm không buông tay.
Hổ Đầu: “Có thể ăn hết!”
Ngon như thế này mà, cậu nhóc có thể ăn hết!
Tiểu Yến Tử cũng gật đầu theo, cũng nói: “Con có thể ăn hết!”
Trong lòng Lương Mỹ Phân cảm thấy nghẹn khuất, hít vào thở ra, nhìn thấy bọn chúng vẫn chưa ăn xong, mặc kệ chúng nó, lập tức đi tới cửa, bám vào khe cửa nhìn ra bên ngoài...
Triệu Quế Hoa dẫn đôi vợ chồng trẻ ra cửa, thời tiết rất lạnh, mọi người cũng không ở trong khu nhà ở, hơn nữa còn có nửa tháng nữa là đến Tết, mỗi ngày các bà thím trong khu đều ra ngoài đến xã cung ứng tiêu thụ, và các cửa hàng thực phẩm để mua các món đồ Tết, cho nên trong khu hoang vắng.
Bọn họ ra ngoài cũng không tính là sớm, những người đi làm, mua sắm đều đã ra ngoài, mỗi nhà đều treo khóa cửa.
Triệu Quế Hoa nhìn khu nhà mình ở xa cách đã lâu, thế nhưng cảm thấy từng cỏ cây hoa lá ở đây đều cực kỳ quen thuộc.
Triệu Quế Hoa: “Khu tập thể của chúng ta có hai khu trước và sau, nhà chúng ta là khu trước, tổng cộng có bốn hộ gia đình, cái căn nhà chính với bốn căn phòng kia là nhà thím Tô, là một quả phụ, thật ra bà ta không phải họ Tô, gọi thím Tô là vì gọi theo họ của chồng bà ta, người trong khu đều quen gọi bà ta là thím Tô. Lúc chồng của bà ta mất, ba đứa con trong nhà đều còn nhỏ, một mình bà ta nuôi chúng lớn thành người, bình thường đều nhỏ giọng ăn nói nhẹ nhàng, dịu dàng yếu đuối, gặp người khác đều nở nụ cười, quan tâm săn sóc người khác khỏi phải nói. Chỉ là nếu con tin tưởng bà ta, vậy thì cứ chờ chịu thiệt thòi đi.”
Minh Mỹ lập tức nắm bắt được trọng điểm, kết luận: “Là một người nụ cười giấu đao.”
Triệu Quế Hoa mỉm cười, cảm thấy con dâu tổng kết rất đúng chỗ.
Khóe miệng Trang Chí Hi lại giật giật: “...”
Anh thật sự không biết mẹ anh lại có đánh giá thế này với thím Tô.
Triệu Quế Hoa tiếp tục nói: “Thím Tô có hai con gái và một con trai, hai con gái đã sớm gả chồng từ lâu rồi, chỉ là con cũng sẽ được gặp thôi, cứ tầm nửa năm hai người kia lại trở về nhà tặng đồ cho mẹ, chỉ hận không thể lấy sạch đồ nhà chồng mang về trợ cấp cho nhà mẹ đẻ. Con trai bà ta cũng kết hôn cách đây mười năm, nhưng mấy năm trước cũng mất rồi, để lại một cô con dâu và ba đứa cháu. Bởi vì không có người đàn ông nào làm việc trong xưởng, cho nên nhà bọn họ mới có thể lấy được căn căn phòng này. Con dâu của bà ta tên là Vương Hương Tú, là một quả phụ trẻ. Bụng của Vương Hương Tú cũng rất biết tranh đua, sinh liên tiếp ba đứa con trai, Tô Kim Lai chín tuổi, Tô Ngân Lai bảy tuổi, còn có Tô Đồng Lai năm tuổi. Chồng mất rồi, cô ta bèn ra ngoài nhận công việc, cũng đang làm ở trong nhà máy cơ khí, cô ta cũng không có được ánh mắt của mẹ chồng, chỉ là cũng không phải là dạng dễ hòa hợp gì, nhìn thì có vẻ là một cô gái Bắc Kinh hấp dẫn, thật ra học được rất nhiều với mẹ chồng của cô ta, các ông già trong khu ít nhiều đều có ý với cô ta.”
Minh Mỹ: “Ồ, thì ra là vậy, không thể chọc vào.”
Triệu Quế Hoa gật đầu: “Quả thực không dễ chọc.”
Khóe miệng Trang Chí Hi lại giật giật: “...”