Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô cười gượng một tiếng, vội vàng tiến lên, nói: “Ôi, con cá này thật lớn, đây là cửa hàng thực phẩm cung cấp sao? Nhà chúng tôi cũng không đổi được mất, sắp qua năm mới rồi, năm mới nếu không có cá kiểu gì cũng cảm thấy không đủ, anh xem con cá này nhà anh có ăn không...”
Trang Chí Hi ngắt lời cô: “Chị Tô, chúng tôi còn vội về nhà ngoại, đi trước.”
Anh ôm lấy vai của Minh Mỹ nói: “Đi thôi, chúng ta còn phải đi xã Cung Tiêu.”
Minh Mỹ chớp mắt, xua tay: “Tạm biệt!”
Hai vợ chồng Trang Chí Hi và Minh Mỹ chở nhau, đạp xe, rẽ một cái liền không thấy đâu, cơ bản không nói chuyện dài dòng cùng Vương Hương Tú, Vương Hương Tú khó chịu dậm chân: “Sao lại đi rồi!”
Thằng nhóc, keo kiệt chết người.
Bảo sao hôm qua ngửi thấy mùi tanh nồng như vậy, bốn con cá lớn quá. Về nhà thôi mà nhiều như vậy sao?
Bạch Phấn Đấu đắc ý đạp xe đi ra, nhìn thấy Vương Hương Tú dậm chân, hỏi: “Làm sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Vương Hương Tú đảo quanh tròng mắt, tỏ ra ủy khuất, nói: “Còn không phải Trang Chí Hi, anh ấy xách bốn con cá lớn, tôi chỉ muốn hỏi anh ấy mua ở đâu, anh ấy liền đạp xe đi nhanh như chớp, giống như tôi có thể lấy của anh ấy. Anh nói xem thằng nhóc đánh trẻ con liền ích kỷ, sao cũng không thay đổi.”
Bạch Phấn Đấu: “Ôi giời, cô chấp nhặt với anh ta làm gì, không phải một con cá hay sao? À không đúng, không phải cá nhà tôi đã mua cho nhà cô rồi hay sao?”
Vương Hương Tú: “Chỉ vậy sao đủ ăn được? Ba thằng nhóc nhà tôi đến tuổi ăn rồi, con cá của anh được bao nhiêu chứ? Anh không thấy cá của Trang Chí Hi, nó to đến mức nào. Bạch Phấn Đấu, anh biết chị khó khăn thế nào mà, anh giúp chị được không?”
Mặt mày cô có vài phần xuân ý, hờn dỗi nói: “Chị sẽ không quên đại ân đại đức của anh mà.”
Bạch Phấn Đấu lập tức lấy lại tinh thần, giống như đả thông được hai mạch nhâm đốc: “Ôi chị nói gì vậy, không sao hết, chúng ta đều là hàng xóm tốt, chị còn là chị Tú của tôi, giúp một chút cũng không có gì, chị chờ hôm nay tôi dành thời gian đi đến hồ xem một chút, nếu có thì đổi cho chị hai con. Phía bên kia đều là con lớn.”
Vương Hương Tú: “Chị biết anh là người tốt mà.”
Bạch Phấn Đấu “ngượng ngùng” cười, sờ sờ đầu: “Hai chúng ta có là gì chứ.”
Anh nhanh chóng: “Chị, chị lên xe, tôi sẽ đưa chị đi một đoạn.”
Vương Hương Tú: “Được rồi, chị cũng cảm nhận chiếc xe mới này của anh, Vĩnh Cửu đúng là không giống, đàn ông như anh nên đi một chiếc xe tốt như vậy...”
“Vậy cũng không phải.”
Hai người nói chuyện, giọng nói theo gió bay đi lại không phát hiện, nơi rẽ hẻm có hai người đứng dán tường, bên cạnh còn đặt một chiếc xe đạp. Lỗ tai hai người dựng thẳng lên cao, nghe được nhe răng há miệng.
Hai người này không phải người bên ngoài, chính là hai vợ chồng Trang Chí Hi và Minh Mỹ.
Trang Chí Hi: “Thấy rồi chứ, thấy không? Có phải là tăng kiến thức không?”
Minh Mỹ cảm nhận sâu sắc: “Thấy rồi.”
Trang Chí Hi: “Còn tự nhiên hơn diễn xuất trong phim?”
Minh Mỹ càng thêm đồng ý gật đầu: “Đúng vậy.”
Trang Chí Hi: “Em quan sát chị Tô một chút, cũng không thể coi cô ấy là người tốt.”
Minh Mỹ dùng sức gật đầu: “Em hiểu!”
Minh Mỹ một lần nữa phát ra cảm khái: Đây có phải là thứ mà cô có thể xem mà không tốn tiền không?
Hai người này cũng thật nhàn rỗi, còn vụng trộm mèo, coi trọng bát quái.
“Không được, em phải về nhà nhắc nhở mẹ một chút, nhà họ nhớ thương chúng ta, phải chú ý nhiều hơn. Ba đứa trẻ của gia đình cô ấy tay chân không trung thực!”
Minh Mỹ: “Đi, quay lại.”
Ai dám ăn cắp con cá lớn của cô thì đến thử Vịnh Xuân.